Lệ Cảnh Diễn có chút khó chịu, lại hỏi tiếp, "Vậy người bán hàng có biết là ai mua hàng của mình không?"
Người nhân viên chỉ cười cười, có qua có lại, bên này đã không biết, thì chắc chắn bên kia cũng không thể biết được.
"Anh cứ yên tâm, chúng tôi không công khai thông tin của người bán, thì đương nhiên thông tin của người mua chúng tôi cũng sẽ không công khai."
Cho nên, nói cách khác, hai bên chẳng có tí thông tin nào về đối phương cả!
Lệ Cảnh Diễn bất đắc dĩ, biết dù có hỏi thêm cũng không có được thông tin gì từ người này nên anh cũng chỉ có thể buông tha.
"Được rồi, vậy cám ơn anh."
Lúc Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn đi ra ngoài, nhịn không được cảm thán một câu, "Xem ra, lần này chúng ta lại mất công đi chuyến này rồi."
Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ cười cười, anh lại không nghĩ vậy, anh cảm thấy vẫn có thu hoạch.
"Cũng không phải không công, ít nhất chúng ta cũng nắm được một tin tức quan trọng."
Thi Hạ nhìn anh.
"Tin tức gì?"
Lệ Cảnh Diễn cười cười, "Tên hung thủ kia cũng không biết người mua đồng tiền Càn Long là ai."
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, ánh mắt có chút mờ mịt, chỉ có thế thôi sao?
"Nhưng mà, tin tức này có ích gì sao?"
Lệ Cảnh Diễn nhíu mày lại, như thể đang tính toán gì đó.
"Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng điểm này này."
Thi Hạ vẫn không hiểu.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466414/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.