Chương trước
Chương sau
Lệ Cảnh Diễn có chút khó chịu, lại hỏi tiếp, "Vậy người bán hàng có biết là ai mua hàng của mình không?"

Người nhân viên chỉ cười cười, có qua có lại, bên này đã không biết, thì chắc chắn bên kia cũng không thể biết được.

"Anh cứ yên tâm, chúng tôi không công khai thông tin của người bán, thì đương nhiên thông tin của người mua chúng tôi cũng sẽ không công khai."

Cho nên, nói cách khác, hai bên chẳng có tí thông tin nào về đối phương cả!

Lệ Cảnh Diễn bất đắc dĩ, biết dù có hỏi thêm cũng không có được thông tin gì từ người này nên anh cũng chỉ có thể buông tha.

"Được rồi, vậy cám ơn anh."

Lúc Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn đi ra ngoài, nhịn không được cảm thán một câu, "Xem ra, lần này chúng ta lại mất công đi chuyến này rồi."

Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ cười cười, anh lại không nghĩ vậy, anh cảm thấy vẫn có thu hoạch.
"Cũng không phải không công, ít nhất chúng ta cũng nắm được một tin tức quan trọng."

Thi Hạ nhìn anh.

"Tin tức gì?"

Lệ Cảnh Diễn cười cười, "Tên hung thủ kia cũng không biết người mua đồng tiền Càn Long là ai."

Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, ánh mắt có chút mờ mịt, chỉ có thế thôi sao?

"Nhưng mà, tin tức này có ích gì sao?"

Lệ Cảnh Diễn nhíu mày lại, như thể đang tính toán gì đó.

"Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng điểm này này."

Thi Hạ vẫn không hiểu.

"Anh nói vậy là có ý gì?"

Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, bây giờ chưa thể nói rõ ràng được.

Nhưng rất nhanh thôi Thi Hạ sẽ biết.

"Đến lúc đó, chúng ta bảo A Văn cùng chúng ta diễn một vở kịch."

"Diễn kịch?"

"Ừm, đến lúc đó em sẽ biết, cứ phối hợp biểu diễn là được rồi."

Thi Hạ vẫn còn có chút hoài nghi nhìn Lệ Cảnh Diễn.

"A Văn sẽ nghe lời anh sao?"
Lệ Cảnh Diễn lắc đầu, A Văn có nghe lời của mình không, điểm này anh cũng không nắm chắc...

Chuyện này cũng không đơn giản, bởi vì bây giờ người mà Lệ Cảnh Diễn nhằm vào là mẹ của A Văn!

"Cái này tôi cũng không biết, để xem ý cậu ta thế nào đã."

"Lệ Cảnh Diễn, anh có chắc cách của anh có hiệu quả không?"

Thi Hạ đi theo Lệ Cảnh Diễn.

Có vẻ Cục cảnh sát cũng không có mặn mà lắm trong việc điều tra trong vụ này, sao mà Lệ Cảnh Diễn lại có vẻ rất có hứng thú với chuyện này vậy!

Thấy Thi Hạ bây giờ lại nghi ngờ mình nữa, Lệ Cảnh Diễn thật sự là quá đau lòng.

"Hôm qua mới nói tôi là đại thám tử, Hạ Hạ, em làm anh đau lòng quá, hôm nay lại không tin tôi nữa rồi."

Thi Hạ xấu hổ...

"Không phải tôi không tin anh, chỉ là tôi cứ có cảm giác chuyện này khá phức tạp, không đơn giản như chúng ta nghĩ."
Lệ Cảnh Diễn cười cười, cho nên Thi Hạ đang lo lắng cho mình, anh có thể hiểu như vậy không?

"Yên tâm đi, dù có phức tạp hơn nữa thì tôi cũng sẽ bảo vệ em an toàn."

Thi Hạ hơi sửng sốt, nhưng mà, lúc quay lại nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn, cô vẫn kiên định gật đầu.

"Ừm."

Cô nguyện ý tin tưởng Lệ Cảnh Diễn, mặc dù chính bản thân Thi Hạ cũng không biết là vì sao.

Chỉ cần nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn, nàng đã cảm thấy yên tâm rồi.

Có lẽ, trong lúc vô thức Thi Hạ đã sinh ra một sự ỷ lại đối với Lệ Cảnh Diễn, nhưng chính bản thân cô vẫn chưa phát hiện được sự thay đổi của mình

――

Rất nhanh, Lệ Cảnh Diễn đã tìm được A Văn, nói cách của mình cho A Văn nghe.

A Văn chỉ là sững sờ mà nhìn hai người đứng trước mặt mình.

Lệ Cảnh Diễn nói xong, hỏi một tiếng, "A Văn, cậu hiểu ý tôi muốn nói chứ?"

A Văn gật gật đầu.

Nhưng gì Lệ Cảnh Diễn nói, cậu ta không phải là người ngu nên tự nhiên đều hiểu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.