Chương trước
Chương sau
"Có chỗ nào kỳ lạ sao?" Thi Hạ nhịn không được lầm bầm một câu.

Lệ Cảnh Diễn ngồi xuống, vừa cầm chiếc đũa, vừa suy nghĩ tiếp.

Chắc chắn không đơn giản như vậy, mùi hương quen thuộc như vậy, anh khẳng định không thể nhớ lầm được!

"Chỉ là tôi thấy có chỗ nào không đúng, có lẽ là ở buổi đấu giá lần trước đã ngửi thấy loại mùi hương này."

Lệ Cảnh Diễn đột nhiên nhớ lại.

Mùi hương trên người của bà chủ có chút nhạt, không giống mùi của người xịt nước hoa. Giống như đã xuất hiện ở gần người xịt loại nước hoa này nên mới vương mùi lên người!

Thi Hạ nhíu mày, chắc là cô cũng đang nghĩ đến suy đoán trong lòng Lệ Cảnh Diễn.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, hoàn toàn không có căn cứ!

"Nhưng hôm đó bà chủ không có tham dự mà!" Thi Hạ nói.

"Cho nên tôi mới thấy kỳ lạ, hơn nữa, loại nước hoa này rất khó mua được."
Cho nên vì sao trên người bà chủ lại có loại mùi nước hoa này, Lệ Cảnh Diễn nghĩ mình nhất định phải điều tra rõ ràng, cho dù chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thì anh cũng phải điều tra!

Đúng lúc này A Văn cũng vừa từ bên ngoài trở về, mỗi sáng sớm, Vương Húc An đều chạy bộ cùng với A Văn để rèn luyện thân thể.

Từ nhỏ sức khỏe của A Văn đã không tốt lắm, nhưng từ sau khi có Vương Húc An, mọi thức liền chậm rãi tốt dần lên.

"Chào buổi sáng, anh Lệ!"

Đông Phương Văn vừa dọn đồ đạc trong sân, vừa cười chào Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn.

Năng lực khôi phục của cậu ta cũng khá nhanh, ngày hôm qua còn rất tiêu cự, vậy mà đến sáng hôm nay đã trở lại bình thường rồi.

"A Văn, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?" Lệ Cảnh Diễn thấy bà chủ đi ra ngoài rồi, mới đem gọi A Văn tới bên cạnh mình hỏi.
A Văn nhìn thoáng qua Lệ Cảnh Diễn, có chút hoang mang.

Sao tự nhiên anh lại khách sáo thế?

"Có chuyện gì, anh Lệ cứ nói đi ạ."

Lệ Cảnh Diễn hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua phía cổng chính, hỏi, "Tôi hỏi cậu chuyện này nhé, bình thường mẹ cậu có hay dùng nước hoa không?"

A Văn gãi gãi đầu, hiển nhiên cậu ta cũng không rõ việc này lắm.

Mẹ mình có hay dùng nước hoa hay không, cái này, hình như là không có...

"Dùng nước hoa? Không biết nữa, bình thường mẹ tôi cũng không phải người hay chăm chút bề ngoài, bình thường cũng không thấy bà ấy dùng nước hoa."

Lệ Cảnh Diễn gật gật đầu, nghe cậu ta nói như vậy, anh cũng tựu không có hỏi nhiều nữa.

"Được rồi, tôi biết rồi, A Văn, cậu đi học đi."

Nhìn A Văn quay người đi vào phòng, Thi Hạ thắc mắc nhìn Lệ Cảnh Diễn.

Lệ Cảnh Diễn hỏi như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, anh không thể vô duyên vô cớ hỏi mấy vấn đề kỳ lạ như vậy.
"Cảnh Diễn, sao vậy?"

Lệ Cảnh Diễn ngẩng mặt lên, nhìn thoáng bà xã của mình, dường như bây giờ vợ của mình đang rất tin tưởng mình!

Cảm giác này làm cho trong lòng Lệ Cảnh Diễn rất là vui vẻ!

"Em muốn biết vì sao đúng không?"

Lệ Cảnh Diễn bước lại trước mặt Thi Hạ, Thi Hạ gật gật đầu, đương nhiên, cô đã hỏi, đương nhiên là muốn biết rồi!

Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại cố ý lấp lửng không nói.

"Nhưng mà, tôi lại không muốn nói cho em biết thì sao!"

"Lệ Cảnh Diễn!"

Thi Hạ trợn hai mắt to tròn nhìn Lệ Cảnh Diễn đứng trước mặt mình, cái đồ đáng ghét này, anh đang muốn chọc cho mình tức chết đây mà!

Anh rõ ràng là cố ý, làm cho mình tò mò, sau đó, lại không nói cho mình biết!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.