"Có chỗ nào kỳ lạ sao?" Thi Hạ nhịn không được lầm bầm một câu.
Lệ Cảnh Diễn ngồi xuống, vừa cầm chiếc đũa, vừa suy nghĩ tiếp.
Chắc chắn không đơn giản như vậy, mùi hương quen thuộc như vậy, anh khẳng định không thể nhớ lầm được!
"Chỉ là tôi thấy có chỗ nào không đúng, có lẽ là ở buổi đấu giá lần trước đã ngửi thấy loại mùi hương này."
Lệ Cảnh Diễn đột nhiên nhớ lại.
Mùi hương trên người của bà chủ có chút nhạt, không giống mùi của người xịt nước hoa. Giống như đã xuất hiện ở gần người xịt loại nước hoa này nên mới vương mùi lên người!
Thi Hạ nhíu mày, chắc là cô cũng đang nghĩ đến suy đoán trong lòng Lệ Cảnh Diễn.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, hoàn toàn không có căn cứ!
"Nhưng hôm đó bà chủ không có tham dự mà!" Thi Hạ nói.
"Cho nên tôi mới thấy kỳ lạ, hơn nữa, loại nước hoa này rất khó mua được."
Cho nên vì sao trên người bà chủ lại có loại mùi nước hoa này, Lệ Cảnh Diễn nghĩ mình nhất định phải điều tra rõ ràng, cho dù chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thì anh cũng phải điều tra!
Đúng lúc này A Văn cũng vừa từ bên ngoài trở về, mỗi sáng sớm, Vương Húc An đều chạy bộ cùng với A Văn để rèn luyện thân thể.
Từ nhỏ sức khỏe của A Văn đã không tốt lắm, nhưng từ sau khi có Vương Húc An, mọi thức liền chậm rãi tốt dần lên.
"Chào buổi sáng, anh Lệ!"
Đông Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466412/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.