“Phu nhân, vậy cô cảm thấy bao nhiêu tiền thì thích hợp?”
Thi Hạ suy nghĩ một chút, nâng cằm, giống như đang tự hỏi.
“Năm vạn, không thể nhiều hơn.”
Hai mươi vạn biến thành mười vạn, mười vạn lại biến thành năm vạn……
Ông chủ ngây ngẩn cả người.
“Chỉ năm vạn? Hay là thêm một chút, bảy vạn?” Ông chủ vẫn luyến tiếc.
Vốn dĩ ông ta cho rằng, mình đã gặp người có tiền, nhưng không ngờ là, người có tiền này là người giám định châu báu trong nghề!
Thi Hạ kiên trì: “Chỉ năm vạn, năm vạn ông đã kiếm được rất nhiều rồi, nếu không được, tôi không mua nữa.”
Ông chủ thở dài một hơi, không lay chuyển được Thi Hạ.
“Được được được, năm vạn thì năm vạn.”
Nhìn Thi Hạ thuận lợi vậy trả giá như vậy, Lệ Cảnh Diễn cạnh còn chưa phản ứng lại.
Lúc Thi Hạ đóng gói đó trang sức, một nhân viên khác trong tiệm vọt vào.
“Ông chủ, ông chủ Đông Phương Công của Tá Đông Phong qua đời rồi.” Nhân viên cửa hàng thở hồng hộc chạy vào, chỉ muốn báo tin tức này.
“Qua đời?”
Hình như ông chủ cửa hàng trang sức này cũng biết ông chủ cửa hàng Tá Đông Phong, Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua hai người.
“Ông chủ, ông quen Đông Phương Công à?” Lệ Cảnh Diễn không nhịn được hỏi.
Anh cũng vừa nghe nói, ông chủ Tá Đông Phong tên là Đông Phương Công.
Ông chủ cửa hàng trang sức thở dài một hơi, trả lời: “Xem như quen biết, nhưng không quen thuộc.”
Mặc dù chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466398/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.