“Đương nhiên là được, con có thể nhìn ra, tai bà ngoại hơi điếc, nhưng đôi mắt không phải mù!”
Thi Hạ hơi cúi đầu, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Cô chỉ cho là Lệ Cảnh Diễn muốn bà ngoại an tâm, nên mới biểu hiện tri kỷ như vậy.
Nhưng trong lòng Thi Hạ vẫn rất cảm động!
“Ha ha……”
Cô nhìn nếp nhăn trên mặt và mái tóc bạc trên đầu bà ngoại, trong lòng yên lặng thề, nhất định phải khiến bà ngoại an tâm.
“Bà ngoại yên tâm, con nhất định sẽ hạnh phúc.”
Bà cụ kéo tay Thi Hạ, vẻ mặt đau lòng, từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh bà, sao bà có thể không đau lòng cho cháu gái ngoại của mình được.
“Nhìn con bây giờ vui vẻ như vậy, mẹ con cũng nên yên tâm.” Bà cụ cảm thán nói.
Thi Hạ khẽ mỉm cười, gật đầu.
Bây giờ, rốt cuộc đây có phải hạnh phúc không, Thi Hạ cũng không nói được, nhưng cô rất vừa lòng với cuộc sống bây giờ của mình.
Tất cả đều vừa vặn, không nhiều lắm cũng không ít lắm, có lẽ người biết thỏa mãn mới thấy hạnh phúc, ít nhất, sau khi quên một vài chuyện không thoải mái, cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Buổi tối, lúc Thi Hạ trở về, Lệ Cảnh Diễn đang ngồi trong phòng nhìn máy tính trên bàn, vẻ mặt chuyên chú.
Thi Hạ không nhịn được cười, cho dù trong hoàn cảnh đơn giản như vậy, anh ngồi ở đó, vẫn rất có khí chất.
“Đã về rồi?”
Nhìn thấy Thi Hạ trở về, Lệ Cảnh Diễn cũng thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466364/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.