Nếu như không có bà, căn bản sẽ không có cô ngày hôm nay!
Nhìn cánh cửa gỗ màu đỏ, còn có những dòng chữ lúc nhỏ mình đã khắc lên, Thi Hạ cười, do dự một chút rồi gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, bên trong rất nhanh đã vang lên tiếng nói của một bà lão.
“Ai đó?Tới đây!”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, Thi Hạ cảm thấy chính mình đang run rẩy.
Đó là bà của cô!
Bà lão mở cửa, đúng lúc nhìn thấy cháu gái của mình, đêm giao thừa, đây chính là món quà tốt nhất mà bà đã nhận được!
“Hạ Hạ…”
Bà lão thốt lên, nhìn Thi Hạ ở trước mặt, đôi mắt đã trở nên ngấn lệ.
Thi Hạ mím chặt môi, nhưng vẫn không kìm được sự nghẹn ngào, cuối cùng cô cũng khóc rồi.
“Bà ngoại!”
Thi Hạ ôm chặt bà của mình, bà cũng ôm chặt đứa cháu gái là người thân duy nhất của mình, đứa cháu gái mà bà thương yêu nhất.
“Thật sự là Hạ Hạ, Hạ Hạ của bà trở về rồi, trở về là tốt, trở về là tốt!” Bà thốt lên từng tiếng, lặp lại rất nhiều lần.
Lệ Cảnh Diễn bên cạnh lúc này mới đứng lên.
“Cháu chào bà.”
Nhìn anh chàng cao ráo sáng sủa trước mặt, bà có chút giật mình.
“Đây là…”
Anh chàng này đến cùng với cháu gái của mình, vậy có phải là bạn bè không?
Thi Hạ cười, trong mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, cô khoác lấy tay của Lệ Cảnh Diễn, giới thiệu Lệ Cảnh Diễn với bà của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466352/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.