Ninh Vô Ưu nghĩ ngợi, lý do cô ấy không nói được, bởi vì đối với cô ấy, việc tổ chức sắp xếp ngôn ngữ là một chuyện không hề dễ dàng.
“Tôi cảm thấy ăn tết cùng gia đình người khác rất không thoải mái, con người tôi lại tự do tự tại quá mức.” Ninh Vô Ưu xấu hổ mà giải thích.
Đơn giản nhất là cứ ăn ngay nói thật, còn đỡ hơn đến lúc qua nhà Lệ gia rồi thấy khó xử.
Nhưng Lệ Cảnh Dương lại khẳng định.
“Ninh Vô Ưu, cô đang xấu hổ!”
Ninh Vô Ưu thấy ngại rồi bắt đầu nhìn đông ngó tây.
Cô ấy không có xấu hổ, rõ ràng là chỉ có Lệ Cảnh Dương suy đoán lung tung!
“Tôi không có xấu hổ, con mắt nào của anh thấy tôi xấu hổ!”
“Nếu không xấu hổ thì cô kích động như vậy làm cái gì?” Lệ Cảnh Dương nhàn nhạt mà hỏi ngược lại.
Rõ ràng là đang xấu hổ, lại còn nhất quyết chết không thừa nhận!
“Tôi đâu có kích động! Lệ Cảnh Dương, anh đừng suy nghĩ bậy bạ a!”
Lệ Cảnh Dương gật đầu, nhìn Ninh Vô Ưu.
“Đúng vậy, tôi không có suy nghĩ lung tung, nếu cô không có xấu hổ thì cùng về nhà tôi ăn tết, bằng không, chị dâu nhất định sẽ làm phiền tôi.”
Ninh Vô Ưu thở dài, bây giờ cô ấy chợt cảm thấy, Lệ Cảnh Dương nhất định là một tên bị úng não!
“Anh không nói tôi không nói, Hạ Hạ sao biết được?”
Lệ Cảnh Dương mấp mấy môi, nghiêng đầu liếc Ninh Vô Ưu, người phụ nữ ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466345/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.