Cô ta là một người phụ nữ không học được nhiều chữ nên cũng không biết nói gì.
Có vài người trong thành phố, chọn cho con gái họ một cái tên, là một cái tên đẹp nhất.
«Không có gì!»Thi Hạ mỉm cười.
Thế nhưng khi họ cùng nhau ra ngoài thì nụ cười trên mặt Ninh Vô Ưu và Thi Hạ biến mất.
«Mình cảm thấy, đứa bé sau này cũng không hạnh phúc gì!» Ninh Vơ Ưu khẽ than thở.
«Không chỉ bị khinh rẻ, không biết còn có thể ở với cha mẹ không nữa kìa, đó mới là chuyện quan trọng hơn!” Lệ Cảnh Dương ở gần đó nói thêm
Ninh Vô Ưu chưa hiểu hết lời Lệ Cảnh Dương
“Ý anh là sao? Sao lại nói vậy?”
Lệ Cảnh Diễn nãy giờ chưa nói gì, mới mở lời, “Ông bà nội đứa bé mới về, đang tìm cách bán cháu mình!”
Ninh Vô Ưu mở to mắt, “Bán?”
Chuyện này là chuyện phi pháp!
“Buôn người là vi phạm pháp luật!”
Lệ Cảnh Dương khẽ thở dài nhìn Ninh Vô Ưu. Anh biết có thể cô không chấp nhận điều đó, nhưng đây là sự thật!
«Cô nghĩ mấy người già ở đây hiểu luật không?"
Ninh Vô Ưu lo lắng!
"Ngay cả khi không hiểu luật, điều này cũng không thể xảy ra!"
Nói xong, cô muốn quay lại.
Thấy cô muốn quay lại, Lệ Cảnh Dương vội nắm lấy cô.
“Cô đi đâu?”
Ninh Vô Ưu nhìn Lệ Cảnh Dương đầy bướng bỉnh.
Cô không thể để những người đó tổn thương dứa trẻ, nó vô tội. Nó còn quá bé để nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466338/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.