Chương trước
Chương sau


"Á...!"

Cuối cùng cô vẫn nghe thấy tiếng thét chói tai.

"Ninh Vô Ưu, cô muốn gϊếŧ tôi à?"

Lệ Cảnh Dương gầm gừ! Anh thề, từ đó giờ anh chưa bao giờ nghe thấy bản thân mình hét ra một tiếng hét đau đớn như vậy!

Ninh Vô Ưu mím môi, vừa rồi cô vẫn còn hên là Lệ Cảnh Dương không phản ứng theo quán tính, tiện chân đá cô một cái.

"Tôi không ngờ phản ứng của anh thái quá thế này!" Cô nói nhẹ nhàng.

Nhưng Lệ Cảnh Dương lại cho rằng cô là kẻ bụng dạ khó lường, một phụ nữ tâm cơ độc ác.

"Tôi lại nghĩ cô muốn gϊếŧ tôi xong âm mưu cướp thẻ ngân hàng của tôi thì có!"

Ninh Vô Ưu:....

"Bà đây cần thẻ ngân hàng của anh chắc!"

Lệ Cảnh Diễn đứng một bên, nhìn em trai và bác sĩ Ninh trước mặt...thật sự rất xứng đôi!

Thảo nào ai cũng nói!

"Cô ấy không thể thừa kế tài khoản ngân hàng của cậu, trừ khi cô ấy là vợ cậu!" Lệ Cảnh Diễn thở dài nhắc nhẹ.
Ngược lại, khi nghe anh trai nói, Lệ Cảnh Dương tự nhiên thấy ghê ghê!

"Vậy quên đi, ai ngu đi tìm con cọp cái hung dữ thế này làm vợ?"

Anh đâu có khùng đi rước con hổ này về!

"Lệ Cảnh Dương, anh dám nói lại câu vừa rồi không?" giọng nói Ninh Vô Ưu đầy đe dọa.

Dù Lệ Cảnh Dương rất muốn nói thêm gì đó, nhưng dưới ánh mắt soi mói của cô, thì anh chẳng có gan.

"Ờ...vừa rồi tôi không nói gì hết,cô nghe nhầm thôi!"

Vừa rồi, bên ngoài ồn ào, Cảnh Diễn nói ra ngoài xem thử, mà lâu cũng chưa thấy về, nên Thi Hạ cũng đi ra.

"Có chuyện gì sao? Trong phòng cũng nghe thấy!"

Thấy Thi Hạ đi ra, Lệ Cảnh Diễn có vẻ lo lắng.

"Thi Hạ, sao lai ra đây?"

Thi Hạ nhìn thấy chân thê thảm của Lệ Cảnh Dương, "Chân Cảnh Dương...!"

Thấy Thi Hạ tới, Lệ Cảnh Dương như thấy cứu tinh, "Chị dâu, mấy người này ăn hϊếp em!"
"Cậu không an hϊếp người khác là may rồi!" cô lắc đầu cười nói.

Nhưng nếu không có Vô Ưu, cô cảm thấy lo lắng cho chân của Lệ Cảnh Dương.

Khuôn mặt đầy ai oán, Lệ Cảnh Dương ngước nhìn ba người trước mặt, "Tôi bắt được một con cá lớn như vậy! Vậy mà các người hùa nhau ăn hϊếp tôi! Tôi khổ quá mà!"

Sau khi anh ta nói xong, thi Hạ mới phát hiện có một con cá trê to trong thùng gần đó.

"Con cá trê to thế này, tối nay có thêm món ăn rồi!"

Ninh Vô Ưu ngồi gần anh ta, khoanh tay nhìnnhìn Lệ Cảnh Dương đang gào thét bên cạnh.

"Vâng! Chúng tôi cảm ơn anh vô cùng đấy Lệ Cảnh Dương! Nhưng tôi cũng rất vinh dự báo với anh! Anh không ăn được thứ này! Vết thương trên chân anh có thể bị nhiễm trùng, cho nên anh...!"

Lệ Cảnh Dương không tin những gì Ninh Vô Ưu nói.

Cái bà cô này thích nhất chuyện bé xé ra to!
"Ninh Vô Ưu, đừng hòng hù tôi! Tôi không tin cô đâu!"

"Tôi là bác sĩ!"

"Nhưng bác sĩ không nổi danh!"Lệ Cảnh Dương đáp trả!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.