Nước trên núi rất trong, có thể nhìn thấy đáy. Nên bắt cá cũng không khó lắm.
Nhưng Lệ Cảnh Dương bận rộn một lúc lâu cũng không bắt được gì, chuyện này khiến Ninh Vô Ưu phải nghi ngờ về khả năng của anh.
"Lệ Cảnh Dương, anh có làm được không?"
Lệ Cảnh Dương ngước lên liếc nhìn cô gái trước mặt, có hơi tức giận, "cô nghi ngờ khả năng của tôi?" Anh hỏi với thái độ khó chịu.
Ninh Vô Ưu hơi nhăn trán nhìn Lệ Cảnh Dương vẫn đang bận rộn trong nước.
Thời tiết thế này mà không lạnh à?
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nhắc anh, đồ anh ướt hết rồi! Giờ là mùa đông đấy! Nếu anh còn lội dưới đó nữa là bệnh chắc!"
Lệ Cảnh Dương lại cảm thấy đó không phải là vấn đề. Quan trọng là hôm nay anh phải bắt được cá.
"Ninh Vô Ưu, cô ngừng nói được không hả? Nói quá cá nó sợ đấy!" "Rõ ràng là do anh không bắt được cá đấy chứ?" Ninh Vô Ưu lầm bầm.
Câu càm ràm của cô bị Lệ Cảnh Dương nghe thấy, "Ai nói tôi không có khả năng? Chờ đó, tôi bắt cá cho cô xem!"
Nói xong thì tay của Lệ Cảnh Dương đột ngột dừng lại, anh đâm thẳng cái xiên xuống nước, hình như….
“Thật xiên được cá à?”
Ninh Vô Ưu chớp đôi mắt tròn to đầy mong ngóng nhìn Lệ Cảnh Dương.
Lệ Cảnh Dương cũng đầy hy vọng mình bắt được cá “Chắc vậy!”
Anh thận trọng nhìn cây xiên cá đâm vào nhưng không thấy gì cả.
Vì anh dùng sức hơi nhiều nên bùn trong hồ bị xộc lên, trong nháy mắt đen sì, còn tản ra mùi bùn, chỉ là, không thể nhìn thấy gì...
Lệ Cảnh Dương không chắc chắn là dưới cây xiên có cá không?
Vì thế anh cẩn thận rút từ từ cây xiên, hình như có cái gì đó dưới cây xiên cá. Là cá đúng không?
“Anh có chắc đôi giày hư này là cá không? Ăn được à?”
Ninh Vô Ưu nhìn Lệ Cảnh Dương rồi cười như điên dại.
Không phải cô coi thường Lệ Cảnh Dương, mà là Lệ Cảnh Dương quá ngu ngốc.
Nhìn thứ dính trên cây xiên, đến Lệ Cảnh Dương cũng thấy bực bội.
“Tôi cũng không ngờ đấy! Vừa rồi rõ rang là cá! Ai biết mới vài giây nó biến thành chiếc giày?»
Thế nhưng ánh mắt Ninh Vô Ưu nhìn chăm chú vào một chỗ như nhìn thấy con mồi, còn là một con mồi lớn!
«Ừ!»
Thấy cô có vẻ hơi thận trọng, Lệ Cảnh Dương đứng một bên còn chưa hiều chuyện gì đang xảy ra.
"Có chuyện gì vậy?" Anh cẩn thận hỏi cô.
«Nhìn theo hướng ba giờ của anh!» Ninh Vô Ưu nói.
Lệ Cảnh Dương nhìn theo hướng cô nói, anh phát hiện ra một con cá cực bự.
«Quá bự!»
Lệ Cảnh Dương nín thở dồn hết tinh thần vào con cá. Sau đó anh dùng sức đâm cây xiên xuống nước. Nhìn con cá được anh giơ lên cao, Ninh Vô Ưu nhịn không được hét toáng lên.
«Con cá nheo to quá!»
Ninh Vô Ưu bật cười, Lệ Cảnh Dương cũng có vẻ sốc. Thành thật mà nói, anh không ngờ rằng mình có thể bắt được anh chàng cá tổ chảng thế này!
Hơn nữa là một con cá nheo!
“Nhanh lên, cho tôi xem chút! Hôm nay có thêm đồ ăn rồi!” Ninh Vô Ưu khoan khoái nói.
Nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt cô, tâm trạng Lệ Cảnh Dương đột nhiên cũng tốt hơn.
Cô nàng ngu ngốc này, chỉ có một con cá mà vui vẻ thế này à?
“Để tôi nói với Thi Hạ!”
Ninh Vô Ưu nói xong, định chạy về báo với Thi Hạ. Lệ Cảnh Dương cũng leo lên bờ, nhưng khi anh nhấc một chân lên mới phát hiện có chuyện rồi!
"Ninh Vô Ưu, đợi một chút!"
Nghe thấy Lệ Cảnh Dương gọi mình, Ninh Vô Ưu dừng bước, quay lại nhìn anh, không biết anh xảy ra chuyện gì.
“Sao vậy?”
Khuôn mặt Lệ Cảnh Dương nhăn nhó, “Ninh Vô Ưu, hình như tôi đạp mảnh thủy tinh rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]