Nước trên núi rất trong, có thể nhìn thấy đáy. Nên bắt cá cũng không khó lắm.
Nhưng Lệ Cảnh Dương bận rộn một lúc lâu cũng không bắt được gì, chuyện này khiến Ninh Vô Ưu phải nghi ngờ về khả năng của anh.
"Lệ Cảnh Dương, anh có làm được không?"
Lệ Cảnh Dương ngước lên liếc nhìn cô gái trước mặt, có hơi tức giận, "cô nghi ngờ khả năng của tôi?" Anh hỏi với thái độ khó chịu.
Ninh Vô Ưu hơi nhăn trán nhìn Lệ Cảnh Dương vẫn đang bận rộn trong nước.
Thời tiết thế này mà không lạnh à?
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nhắc anh, đồ anh ướt hết rồi! Giờ là mùa đông đấy! Nếu anh còn lội dưới đó nữa là bệnh chắc!"
Lệ Cảnh Dương lại cảm thấy đó không phải là vấn đề. Quan trọng là hôm nay anh phải bắt được cá.
"Ninh Vô Ưu, cô ngừng nói được không hả? Nói quá cá nó sợ đấy!"
"Rõ ràng là do anh không bắt được cá đấy chứ?" Ninh Vô Ưu lầm bầm.
Câu càm ràm của cô bị Lệ Cảnh Dương nghe thấy, "Ai nói tôi không có khả năng? Chờ đó, tôi bắt cá cho cô xem!"
Nói xong thì tay của Lệ Cảnh Dương đột ngột dừng lại, anh đâm thẳng cái xiên xuống nước, hình như….
“Thật xiên được cá à?”
Ninh Vô Ưu chớp đôi mắt tròn to đầy mong ngóng nhìn Lệ Cảnh Dương.
Lệ Cảnh Dương cũng đầy hy vọng mình bắt được cá “Chắc vậy!”
Anh thận trọng nhìn cây xiên cá đâm vào nhưng không thấy gì cả.
Vì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466331/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.