Là kẹo mà Lý Thao chuẩn bị cho bạn gái mình, không, phải nói là bạn gái cũ mới đúng!
Thi Hạ hơi bất ngờ, cô cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc giấy gói kẹo trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn lại tỏ vẻ hiển nhiên, ăn một chút kẹo thì có sao.
Anh tin Lý Thao sẽ không so đo, hơn nữa, anh ta cũng đâu có bạn gái, nhìn thấy số kẹo này, không phải sẽ tức cảnh sinh tình sao?
“Anh lấy trộm kẹo của người ta, anh ta biết không?” Thi Hạ nhịn không được cười trộm một chút.
Lệ Cảnh Diễn nhướng mày, trả lời nói “Đương nhiên không biết.”
“Lý Thao gặp được cấp trên như vậy, cũng thật là xui xẻo.”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, thở dài một hơi, cô chưa từng gặp qua một cấp trên không nói đạo lý như vậy, tuy rằng Thi Minh Thành cũng rất chán ghét.
Nhưng Thi Hạ ngày thường cùng Thi Minh Thành cũng không có liên hệ gì! Lệ Cảnh Diễn bĩu môi, nhàn nhạt mà trả lời “Gặp được ông chủ như tôi, đó là may mắn của cậu ta, có ông chủ nào tốt hơn tôi sao?”
Thi Hạ gật đầu, cô nghĩ, Lý Thao nếu ở đây chắc chắn anh ta sẽ không nghĩ như vậy!
“Phải phải, nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn, anh không cảm thấy, đó chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi ư?”
“Cô nói cái gì?” Lệ Cảnh Diễn nhướng lông mày.
Thi Hạ cười, cô biết, chuyện này nếu tiếp tục cãi, cũng sẽ không ra kết quả gì.
Lệ Cảnh Diễn là người ấu trĩ cỡ nào, Thi Hạ đã biết rồi!
“Tôi nói…… Tôi rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, đồng ý.
Cô không thoải mái thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, không nên nhọc lòng quá nhiều.
“Tôi đi ra ngoài có chuyện, có chuyện gì thì cô nhớ tìm tôi.”
Thi Hạ khẽ gật đầu, “ĐƯợc, có vấn đề thì tôi nhất định sẽ tìm anh.” Nhưng vừa nằm xuống cô đã cảm thấy dạ dày có chút không khỏe, có lẽ là do mới đi đến một nơi xa, cũng có lẽ là do cô cần nghỉ ngơi.
Thi Hạ nghĩ vậy, cũng không lo nữa.
Đại khái tầm hai tiếng sau, Thi Hạ mới cảm thấy bụng càng lúc càng đau.
Mà Lệ Cảnh Diễn lúc này đang chờ Lý Thao ở cửa, cũng không có chú ý tới sự khác thường của Thi Hạ.
Đại khái là buổi chiều tầm 5 giờ, trời đã dần tối, vùng núi vào mùa đông, trời tối rất sớm.
Lý Thao dẫn theo vài người đồng nghiệp đến, lúc đến nơi thì thấy ông chủ một mình đứng chờ ở cửa, không có thấy bà chủ tịch.
“Sếp à, đi ăn cơm thôi.”
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, nhìn lướt qua phòng Thi Hạ, anh cứ nghĩ Thi Hạ lúc này hẳn là còn đang ngủ.
Cô bị chứng lạ giường, cho nên hai ngày này đều không ngủ ngon, chuyện này Lệ Cảnh Diễn cũng rất rõ. “Bà chủ đâu ạ?”
Nhìn thấy chỉ có Lệ Cảnh Diễn một mình, Lý Thao còn cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ bà chủ tịch giữa trưa ra ngoài chưa trở về sao?
“Cô ấy ngủ rồi, tí nữa tôi sẽ nhờ người mang thức ăn vào.” Lệ Cảnh Diễn giải thích nói.
“Cô ấy không khỏe.”
Lý Thao gật đầu, thì ra là vậy.
Nhân viên của tập đoàn Lệ Thị sống ở thành phố Y, điều kiện sinh hoạt đều rất tốt, nhưng từ khi đến đây, anh ta luôn cảm thấy điều kiện sống có vẻ xuống cấp hơn nữa.
Nhưng cũng may Lệ Cảnh Diễn chọn những người đi theo đều là những người sẵn lòng chịu cực chịu khổ.
“Vâng, bà chủ tịch thích ăn gì, ông chủ cứ nói để tôi cho người chuẩn bị một chút.”
Lệ Cảnh Diễn chuẩn bị một vài món Thi Hạ thích, rồi đi vào phòng.
Nhưng lúc anh vào phòng lại phát hiện Thi Hạ đang trong trạng thái hôn mê.
“Hạ Hạ, Hạ Hạ, tỉnh dậy, ăn chút cơm lại đi ngủ tiếp.”
Lệ Cảnh Diễn kêu hai tiếng, nhưng người đang nằm ở trên giường người một chút động tĩnh đều không có.
“Hạ Hạ, Hạ Hạ!”
Lệ Cảnh Diễn không còn cách khác, chỉ có thể lớn giọng, nhưng Thi Hạ vẫn không động đậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]