Chương trước
Chương sau
Thi Hạ đứng ở bên cạnh nằm lấy tay Lệ Cảnh Diễn, cô không để tâm ai trúng giải.

Tuy nhiên, năm mươi vạn kia không phải thuộc về cô, trong lòng Thi Hạ cũng cảm thấy có chút trống rỗng, khó chịu.

"Tôi muốn…"

Thầm Giai mỉm cười, đột nhiên đưa tay ra chỉ vào đám đông, sau đó chuyển qua từng người từng người.

Cuối cùng, tay cô ta chỉ vào Lệ Cảnh Diễn đứng bên cạnh cô.

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn chủ tịch Lệ hôn tôi."

Tất cả mọi người đều sững sờ, cô Thẩm này thật sự là cố tình sao?

Rõ ràng là vợ chủ tịch đang đứng bên cạnh chủ tịch, nhưng cô Thẩm lại muốn chủ tịch hôn cô.

Tay của Thi Hạ hơi run lên, Lệ Cảnh Diễn cảm nhận được điều đó, càng nắm chặt tay cô hơn.

Sau đó, anh nhìn vào Thẩm Giai ở trước mặt, ánh mắt có chút phức tạp.
"Lý Thao, chuẩn bị năm mươi vạn tiền thưởng, chúc mừng cô Thẩm." Lệ Cảnh Diễn cuối cùng cũng chỉ ra lệnh như vậy.

Nghe chủ tịch nói như vậy, tất cả mọi người bắt đầu dị nghị nhỏ, giống như đang xem trò đùa của Thẩm Giai.

Một nụ hôn của chủ tịch Lệ, bỗng nhiên có năm mươi vạn, điều này thật sự tốn kém!

Thẩm Giai có chút bực mình, cô ta ngước nhìn Lệ Cảnh Diễn, lại liếc nhìn Thi Hạ ở bên cạnh.

Lần này chồng cô đã nể mặt cô, thật không tồi, đối phó người phụ nữ như thế này, nên dùng phương pháp như vậy!

"Đó chỉ là một nụ hôn lịch sự, gặp mặt nhau ở Pháp còn hôn môi và má, chủ tịch Lệ là đang ghét bỏ tôi sao?" Thẩm Giai nhìn Lệ Cảnh Diễn với ánh mắt bi thương.

Tuy nhiên, nét mặt của Lệ Cảnh Diễn vẫn giống như trước đây.

Anh coi Thẩm Giai là bạn của anh, và thông cảm với Thầm Giai, sẵn sàng giúp đỡ cô ta, nhưng, điều này không có nghĩa là Thẩm Giai có thể làm loạn!
"Điều đó không phải là ghét bỏ, tôi là người Trung Quốc, không thích người nước ngoài. Hơn nữa, vợ tôi vẫn đang đứng ở bên cạnh tôi, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm bất cứ điều gì."

Lệ Cảnh Diễn nói, nghiêng người nhìn Thi Hạ, cúi xuống hôn nhẹ lên trác Thi Hạ.

Đôi mắt anh dịu dàng, như là chỉ có Thi Hạ tồn tại, kí©h thí©ɧ Thẩm Giai ở bên cạnh, cũng khiến cho tất cả những người phụ nữ ở đây phát điên!

"Thật lãng mạn quá, thật lãng mạn!"

"Điên cuồng gọi ông chủ lớn!"

Các đồng nghiệp nữ ở bên cạnh chuẩn bị nhảy lên, nhưng đôi mắt của Lệ Cảnh Diễn từ đầu đến cuối chỉ có một mình Thi Hạ.

Thi Hạ sững sờ đứng đó, như một kẻ ngốc ngớ ngẩn, Lệ Cảnh Diễn vừa nói cái gì….

Anh nói rằng, không muốn làm mình hiểu nhầm sao?

Từ khi nào anh quan tâm đến suy nghĩ của mình như vậy?
Thi Hạ đột nhiên cảm thấy mọi thứ dường như là ảo ảnh của mình, cảm giác đó khiến cô cảm thấy có chút không thật.

"Còn ngây người ở đó làm gì, không phải lúc nãy còn nói trời lạnh sao, chúng ta về nhà đi."

Lệ Cảnh Diễn nói xong, liền kéo Thi Hạ vào trong lòng mình.

Thi Hạ rõ ràng còn chưa phản ứng lại, chỉ ngẩng đầu lên trong sự bàng hoàng, nhìn anh, sau đó, gật đầu ngây ngốc.

"Ừ, được thôi."

Nhưng, Lệ Cảnh Diễn vẫn cảm thấy sự bất thường của Thi Hạ.

"Hôm nay cô lại trông ngớ ngẩn như vậy?"

Thi Hạ có chút xấu hổ sờ mặt mình.

Bộ dạng ngớ ngẩn, tôi không có mà?

"Tôi có sao?" Thi Hạ hỏi ngược lại.

Lệ Cảnh Diễn chỉ mỉm cười mà không trả lời.

Thấy Lệ Cảnh Diễn thật sự cứ như vậy dẫn Thi Hạ rời đi trước mặt mình, Thẩm Giai chỉ cảm thấy, trái tim cô ta sắp bị xe nát từng mảnh từng mảnh.

Lệ Cảnh Diễn chết tiệt!

Điều đáng sợ nhất là đồ đê tiện Thi Hạ kia, nếu không có cô ta, mình làm sao có thể biến thành hai bàn tay trắng như bây giờ!

Sau khi hai người cùng lên xe, nhìn Lệ Cảnh Diễn đang lái xe ở bên cạnh, đột nhiên Thi Hạ nghĩ ra một vẫn đề.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.