Lệ Cảnh Diễn không thể chịu đựng được nữa, sau khi do dự một chút, anh đi về phía phòng sách của Thi Hạ.
Cửa không khóa, trong lòng Thi Hạ biết rõ, Lệ Cảnh Diễn sẽ không xông vào làm phiền cô.
Có điều, cô không ngờ rằng, lần này Lệ Cảnh Diễn lại vào thật.
“Muộn như vậy rồi, em còn chưa ngủ sao?” Lệ Cảnh Diễn hỏi dò.
Thi Hạ căn bản cũng không ngẩng đầu lên: “Trong tay tôi vẫn còn mấy bản báo cáo chưa kiểm tra, anh ngủ trước đi, không cần để ý đến tôi.”
Thi Hạ nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn, cô vừa kiểm tra số liệu suốt cả buổi nên rất mệt, hiện giờ chẳng còn sức lực đâu để đấu võ mồm với Lệ Cảnh Diễn.
Mà Lệ Cảnh Diễn nghe Thi Hạ vì mệt nên mới lộ ra giọng nói dịu dàng, tưởng rằng cô đã bớt giận.
“Bà xã, tôi đói bụng!” Lệ Cảnh Diễn mở miệng nói bằng giọng đáng thương.
Thi Hạ nghe xong sửng sốt cả người.
Bà xã, xưng hô như thế, đối với cô mà nói thật quá xa lạ.
Tuy rằng, đây là cách xưng hô đúng đắn, nhưng mà, Thi Hạ vẫn cảm thấy xưng hô như vậy không phù hợp với cô và Lệ Cảnh Diễn.
“Trong bếp có mì gói, còn nữa, đừng gọi tôi là bà xã!” Thi Hạ nhẹ nhàng đáp lại.
Lệ Cảnh Diễn hít sâu một hơi, chỉ vào đồng hồ treo tường trên vách tường đối diện.
“Bà xã ơi, sắp mười hai giờ rồi!”
Thi Hạ hơi mất kiên nhẫn, Lệ Cảnh Diễn cứ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466276/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.