"Tiểu Bạch!"
Thi Hạ gọi cái tên quen thuộc từ nhỏ.
Cô vẫn còn có chút không tin vào mắt mình.
"Chẳng phải anh... Thật sự là anh, thật sự là anh rồi!"
Cô bước nhanh qua, nhìn Tần Mộ Bạch đứng trước mắt mình, thật sự là anh ấy!
Thật sự là anh ấy, không phải ảo giác của Thi Hạ!
Tần Mộ Bạch ngắt lời cô, nhìn Thi Hạ, cười hỏi, "Sao nào, cô nhóc, anh làm sao?"
Thi Hạ cười tươi rói, lộ ra hai cái lúm hạt gạo đáng yêu.
"Không có gì, chỉ là nhìn thấy anh, em thấy rất bất ngờ, cũng rất vui vẻ!"
Tần Mộ Bạch cứ đứng ở đó như vậy, đứng trước mặt Thi Hạ, nhìn thấy nụ cười trên mặt Thi Hạ, là anh ta đã biết, lần này mình đến là rất đúng.
Ít nhất cũng làm cho cô vui vẻ, riêng điều này thôi cũng đã đủ rồi, anh ta chỉ muốn nhìn thấy Thi Hạ được vui vẻ!
"Giáng Sinh vui vẻ, anh đến để đón Giáng Sinh cùng với em đây."
Thi Hạ cười, hai mắt cong cong, hàm răng trắng muốt, điều này chính là cảnh tượng đẹp nhất đối với Tần Mộ Bạch.
"Giáng Sinh vui vẻ!"
"Đi thôi."
Tần Mộ Bạch nói xong, cùng Thi Hạ bước đi.
Lần này mình đến quả thật đúng lúc, có thể đưa Thi Hạ đi cùng, đón một ngày lễ mà chỉ có hai người ở với nhau.
Thi Hạ lại không biết, cô vừa rời đi với Tần Mộ Bạch, thì Lệ Cảnh Diễn lại tới.
Chỉ là, lúc anh đến thì Thi Hạ đã đi rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466271/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.