Chương trước
Chương sau
Thấy Lệ Cảnh Diễn định bỏ đi, Thẩm Giai lập tức giận dữ, bây giờ anh không thể đi được.

“Cảnh Diễn, đừng đi, ở một mình em rất sợ hãi.” Thẩm Giai nói rồi kéo tay Lệ Cảnh Diễn.

Lệ Cảnh Diễn có chút do dự.

Dù sao cũng là người yêu cũ, anh không tiện ở đây quá lâu.

Nhưng thấy Thẩm Giai yếu ớt như vậy, anh lại không đủ nhẫn tâm bỏ cô ta lại.

“Được rồi, em không cần quá sợ hãi, tôi ở đây cùng em.”

Nghe thấy Lệ Cảnh Diễn đồng ý ở lại, Thẩm Giai lúc này mới yên tâm.

Cô ta biết mà, trong lòng Lệ Cảnh Diễn chắc chắn vẫn còn có cô ta, bằng không, anh sẽ không vì cô ta mà ở lại.

“Cảnh Diễn, sau này em chỉ có một mình, còn đứa bé biết làm sao bây giờ?”

Thẩm Giai ngửa đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn, cúi đầu tỏ vẻ đáng thương rồi thở dài.

Lệ Cảnh Diễn cười.
“Em yên tâm, tôi sẽ giúp em.”

Giờ anh cũng chỉ có thể an ủi Thẩm Giai như vậy, những hứa hẹn khác, Lệ Cảnh Diễn cũng hiểu là anh không thể cho cô ta được nữa.

Hắn đã là một cái có gia thất người, hắn có chính mình thê tử, cho nên khẳng định không có khả năng cùng Thẩm Giai đi thân cận quá.

Nhưng Thẩm Giai vẫn không từ bỏ được đoạn cảm tình này.

Đặc biệt là sau khi Louis bị thương, cô ta càng muốn quay trở lại bên cạnh Lệ Cảnh Diễn.

Có một số việc, đúng là sau khi mất đi mới hiểu được lúc trước nó đáng quý cỡ nào.

Nhưng Thẩm Giai không biết, mất đi rồi sẽ không thể trở lại, trở lại được cũng không còn như trước nữa!

“Cảm ơn anh, Cảnh Diễn. Thật ra em rất hối hận.”

Thẩm Giai chậm rãi nói, giống như thật sự bị mất mát, sau đó, thở dài một hơi.

Lệ Cảnh Diễn không hiểu, khi không sao Thẩm Giai lại nói lời này!
“Em hối hận cái gì?” Anh nhịn không được mà mở miệng hỏi.

Thẩm Giai ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn, chuyện mà cô ta hối hận, chẳng lẽ Lệ Cảnh Diễn không biết sao?

“Cảnh Diễn, em thật sự thực hối hận, hối hận vì đã từng quyết định rời xa anh.”

Lệ Cảnh Diễn nhìn Thẩm Giai, ánh mắt ẩn chứa nhiều suy nghĩ.

Anh có vẻ không còn hiểu người con gái này nữa……

“đều đã là chuyện quá khứ, nếu đã xảy ra rồi, cũng xem như ý trời, không thể quay về nữa.”

Anh cùng Thẩm Giai chỉ có thể nói là có duyên không phận, anh cảm ơn khoảng thời gian có cô ta bên cạnh, nhưng ông trời đã định là họ phải rời xa nhau.

Thẩm Giai có chút không cam lòng.

Lệ Cảnh Diễn nói đều đã qua, cô ta hiểu rất rõ anh có ý gì.

Nhưng cô ta không thể bỏ qua như vậy được!

Lòng cô ta vẫn còn đau nhói!
“Cảnh Diễn, anh nhìn em đi, chúng ta thật sự một chút cơ hội cũng không có sao?”

Lệ Cảnh Diễn lắc đầu, không phải không có cơ hội, mà là anh vốn không hề có ý định quay đầu về quá khứ.

“Giai Giai, em phải biết rằng, tôi hiện đã có vợ, em có hiểu ý tôi không?”

Thẩm Giai chưa từ bỏ ý định, cô ta có cảm giác Lệ Cảnh Diễn từ bỏ chính mình là bởi vì Thi Hạ.

“Anh thực sự yêu cô ấy?”

Lệ Cảnh Diễn do dự một chút, thật sự yêu Thi Hạ?

Thật ra anh cũng không biết tình cảm mà anh dành cho Thi Hạ là gì.

Nhưng anh biết rõ, Lệ Cảnh Diễn anh đây đã không thể rời xa Thi Hạ nữa!

“Tôi không biết tình cảm cảm đó rốt cuộc là gì, nhưng cô ấy ở lòng tôi rất quan trọng.” Lệ Cảnh Diễn nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Hiện tại anh đã không có biện pháp xác định tình cảm của mình nữa, nhưng anh biết Thi Hạ nắm giữ một vị trí rất quan trọng trong tría tim anh!

“Nhưng rõ ràng anh đã từng yêu em nhất mà.” nước mắt của Thẩm Giai bắt đầu rơi xuống như thác đổ.

Lệ Cảnh Diễn chỉ lắc đầu, an ủi: “Nhưng chính em cũng biết đó chỉ là quá khứ, những cái đó đều chỉ là đã từng, không phải sao?”

Chính cô ta đã dùng từ ‘đã từng’ để hình dung về chuyện tình cảm của bọn họ, vậy có nghĩa tự cô ta cũng đã buông tay, không phải sao?

Thẩm Giai chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Cảnh Diễn, em thật sự còn yêu anh, vì sao lại không thể ở bên nhau?”

Nhưng Lệ Cảnh Diễn đã không có tâm trạng để bàn luận về đề tài yêu hay không yêu này nữa.

Anh cảm thấy cãi cọ như vậy cũng không có ích gì!

“Được rồi, em nghỉ ngơi một chút đi, tôi giúp em đi mua một chút cháo nóng, thời tiết lãnh, chú ý giữ ấm cơ thể.”

Nói xong Lệ Cảnh Diễn đứng dậy, xoay người rời đi ngay.

Thẩm Giai một mình nằm ở trên giường bệnh, nhìn bóng dáng Lệ Cảnh Diễn rời đi, ánh mắt cô ta vẫn kiên định.

“Cảnh Diễn, em nhất định sẽ khiến anh trở về bên em, cho dù là phải dùng biện pháp gì đi nữa!”

Cô ta đã nhận định, Lệ Cảnh Diễn là phải thuộc về Thẩm Giai!

Từ nhỏ đến lớn, những gì Thẩm Giai muốn, không có gì là không chiếm được, bao gồm cả Lệ Cảnh Diễn!

Nhưng Lệ Cảnh Diễn hiện tại lại nói là trong lòng anh có một người khác quan trọng hơn.

Thi Hạ……

――

Nhận được điện thoại của Thẩm Giai mà Thi Hạ không hề phòng bị.

“Cô Thi, chúng ta gặp nhau nhé.”

Thi Hạ khẽ nhíu mày, cầm di động lên nhìn.

Là một dãy số lạ, cô không nhận ra!

“Cho hỏi là ai?”

“Thẩm Giai.”

Thẩm Giai?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.