Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, Ninh Vô Ưu cũng chịu im lặng ngồi một bên, không cười nữa.

Nhưng cô thề, những người anh em này của Lệ Cảnh Dương, thật đúng là một đám bạn rất có lòng.

"Được rồi, được rồi, mau đi qua đi, đã đặt chỗ rồi."

Tối hôm đó, Ninh Vô Ưu giả bộ làm bạn gái Lệ Cảnh Dương một đêm, khiến cho cô ngạc nhiên là không những không ai phát hiện cô giả vờ mà còn có người nói cả hai rất xứng đôi, tình cảm.

Được lắm, Lệ Cảnh Dương quả nhiên là diễn viên trời sinh.

Điều đó khiến Ninh Vô Ưu cũng cảm thấy cô là một nữ diễn viên ưu tú.

Buổi tối, sau khi tất cả mọi người giải tán, Lệ Cảnh Dương phụ trách đưa Ninh Vô Ưu về nhà.

"Lệ Cảnh Dương, anh nói xem, nếu như tôi đi theo con đường diễn xuất, liệu có thể được tượng vàng Oscar không."

Ninh Vô Ưu nhìn Lệ Cảnh Dương, nghĩ đến tên những anh em của cậu, cô vẫn cảm thấy buồn cười.
Lệ Cảnh Dương lắc đầu một cái, nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn Ninh Vô Ưu, "Cô ấy à, chỉ có thể lăn lộn lấy được một cái tượng đất nho nhỏ để nghịch mà thôi."

"..."

Lệ Cảnh Dương vẫn thật là...một chút, một chút xíu cũng không có mắt nhìn, cô thật tức giận mà!

___

Nhà họ Lệ.

Lệ Cảnh Diễn xuống xe vừa vặn nhìn thấy xe vợ mình xuất hiện trong kính chiếu hậu.

Nhìn bóng hình này, mẹ anh không kêu mỗi mình anh về nhà hôm nay!

Khoảnh khắc thấy Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ cũng hơi bất ngờ.

"Hôm nay anh cũng về nhà à?"

Lệ Cảnh Diễn gật đầu một cái, "Mẹ nói coi như xả xui cho Cảnh Dương, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm."

Thi Hạ gật đầu, mẹ chồng cũng nói với cô tương tự.

Nhưng mà Lệ Cảnh Dương liền chú ý vật trong tay Thi Hạ, là một cái túi quà tinh xảo.

"Cô cầm gì thế?"
Nghe thấy câu hỏi của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ cũng cúi đầu nhìn túi quà trong tay mình.

Cô mở miệng giải thích, "Sắp đến sinh nhật của Cảnh Dương rồi, tôi mua quà cho cậu ấy."

Lệ Cảnh Diễn vừa nghe đến nó là quà sinh nhật cho Lệ Cảnh Dương, cả người đều không thoải mái.

Người phụ nữ này vẫn còn tâm tư chuẩn bị quà cho người khác!

Anh không nói gì, trực tiếp cầm lấy túi trong tay Thi Hạ.

Thi Hạ nóng nảy, "Lệ Cảnh Diễn, anh đừng có không biết phải trái, đó là đồ của tôi."

"Tôi nhìn một chút."

Nhìn thấy nó là một cái khăn quàng màu đỏ, món quà mập mờ, ấm áp như vậy, Lệ Cảnh Diễn ngay lập tức nóng giận.

"Là do cô tự đan à?" Anh nhìn Thi Hạ, có chút ghen tức hỏi.

Thi Hạ bĩu môi một cái, anh đánh giá cô cao quá rồi.

"Mua, tay nghề của tôi không tốt đến mức đó."
Thật ra thì cô cũng không nghĩ rằng, sau sinh nhật Lệ Cảnh Dương mấy ngày chính là sinh nhật của Lệ Cảnh Diễn.

Nhưng mà trong công ty có một quy định khá là "ấm lòng" rằng, nghệ sĩ hợp tác cùng công ty cô thì sẽ nhận được quà sinh nhật.

Thế nên đến chuyện sinh nhật Lệ Cảnh Dương, thực ra là do Mạc Mạc nhắc nhở cô.

Nếu không, Thi Hạ cả ngày vội vội vàng vàng như con quay vậy làm sao có thể nghĩ đến chuyện đó!

Lệ Cảnh Diễn chỉ cần nghĩ đến việc vợ mình chuẩn bị quà sinh nhật cho em trai, cả người lập tức không vui.

"Sinh nhật năm nay của tôi, tôi muốn cô tự tay đan một cái khăn quàng cho tôi."

Thi Hạ chớp chớp đôi mắt to tròn, sửng sốt nhìn Lệ Cảnh Diễn trước mặt, trong lòng suy nghĩ, Lệ Cảnh Diễn chẳng lẽ tính để cô tự đan khăn quàng thật à...

"Anh chắc chứ? Nhưng mà tôi không làm đâu."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.