Chương trước
Chương sau
Thi Hạ bĩu môi một cái, mặt lạnh, nha đầu thối này, còn muốn lừa cô sao?

"Thôi thôi, tớ không tin đâu."

Ninh Vô Ưu suy nghĩ một chút, Thi Hạ cũng không phải người ngoài, nói thật cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà mình rốt cuộc bị ai đánh, Ninh Vô Ưu còn không biết, cô chỉ có thể suy đoán trong lòng thôi.

Ngày hôm qua những người đánh mình đó cũng không tự giới thiệu qua.

"Được rồi, có thể là Tô Khả Khả, cơ mà tớ cũng không có bằng chứng, chỉ là suy đoán thôi!"

"Cô ta thẹn quá hóa giận, sai người đến báo thù cậu?" Thi Hạ hỏi.

Ninh Vô Ưu gật đầu, khuôn mặt hiện lên suy nghĩ gì đó.

"Chắc là vậy đi."

Khuôn mặt Thi Hạ bao trùm lửa giận.

"Trời ạ, trên đời vẫn có loại phụ nữ này à."

Ninh Vô Ưu mỉm cười, nhìn Thi Hạ, mở miệng an ủi, "Được rồi, cậu cũng không cần tức giận vậy, nhìn tớ này, không phải là tớ còn nguyên vẹn ăn no ngủ kỹ sao?"
Cùng lúc đó.

Tịch Diệc cũng đã quay lại chỗ Lệ Cảnh Dương.

Lệ Cảnh Dương mới vừa từ phòng thể dục trên lầu hai bước ra, trời tháng mười hai giá rét, mặc một bộ hoodie đơn giản cũng không cảm thấy lạnh.

Trên trán cậu vẫn còn đổ mồ hôi, từng giọt mồ hôi hột chảy dọc theo khuôn mặt cương nghị rơi xuống dưới, nhìn rất hấp dẫn.

Thấy Tịch Diệc quay lại, Lệ Cảnh Dương mời dừng động tác trên tay lại.

"Không chở cô ấy về à?"

"Ừm, Vô Ưu nói, lần sau không cần kêu người chở cô." Tịch Diệc trả lời.

Nhưng không hiểu sao, nghe hai chữ "Vô Ưu" từ trong miệng Tịch Diệc, gọi cô ấy thân mật như vậy, Lệ Cảnh Dương đột nhiên có chút khó chịu.

"Anh gọi cô ấy là Vô Ưu, hai người thân nhau lắm à?" Lệ Cảnh Dương hỏi.

Tịch Diệc ở phía bên kia còn chưa phản ứng kịp.

Cái gì thân nhau cơ, không phải mới gặp nhau lần đầu cách đây vài ngày sao?
"Không có, chẳng qua cô Ninh tính cách phong độ rất tốt, rất sáng sủa, thích hợp để kết bạn." Tịch Diệc cười một tiếng, thành thật mà nói.

Lệ Cảnh Dương gật đầu một cái, phải vậy không?

Mỗi lần gặp lại có thể phát hiện nha đầu Ninh Vô Ưu này có thêm nhiều ưu điểm vậy.

Tại sao cậu ở cùng Ninh Vô Ưu một thời gian chung đυ.ng khá dài cũng không phát hiện được gì!

"Nếu cô ấy đã không muốn anh đưa đón, vậy thì không cần nữa." Lệ Cảnh Dương lạnh nhạt nói.

Tịch Diệc gật đầu, nhưng không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy Lệ Cảnh Dương hôm nay có chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ là vì Ninh Vô Ưu?

Tịch Diệc còn đang rối rắm ở bên này, không nghĩ ra gì, bên kia Lệ Cảnh Dương đã từ phòng tắm đi ra, cả người thay một bộ đồ thoải mái sạch sẽ.

Hoodie trắng xanh, phía dưới mặc quần đen đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác đen dài, khá là đơn giản.
Nhưng ở trên người Lệ Cảnh Dương lại khiến nó tỏa ra một loại cảm giác thời thượng.

Đây có lẽ là sự khác biệt giữa người và người.

Có người có thể dễ dàng mặc một bộ đồ cũ nhưng mang đến cảm giác cao cấp, cũng có người hết lần này đến lần khác mặc đồ cao cấp cũng không khác gì đồ vỉa hè.

"Cậu đi đâu vậy?"

Thấy Lệ Cảnh Dương giống như chuẩn bị ra ngoài, Tịch Diệc vội vàng hỏi.

Dù sao ngày mai còn có buổi chụp quảng bá mặt nạ bên Thi Nhuận Trân Châu, người này ngàn vạn lần không thể chơi trò mất tích với cậu được.

"Đi ra ngoài một chút." Lệ Cảnh Dương trả lời thản nhiên.

Cậu đi xem người phụ nữ kia một chút, rốt cuộc cô có gì tốt, khiến trợ lý của mình quay về khen cô nhiều như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.