Ninh Vô Ưu cũng không biết rốt cuộc bản thân nghĩ cái gì, có lẽ đầu óc Ninh Vô Ưu cô có chút kỳ lạ đi.
Ở thời đại ai ai cũng muốn trở thành người tốt, chỉ có Ninh Vô Ưu cô không quan tâm mà còn muốn trở thành kẻ thất bại, hơn nữa, còn là thất bại không có cửa thành công.
"Tôi là bất đắc dĩ thôi, ai bảo kế bên toàn người ưu tú, bị họ "khai sáng" khá nhiều."
"Ha ha..."
Lệ Cảnh Dương ngây ngốc cười, không giống Lệ nhị thiếu phong độ quyết đoán nào đó trên ti vi, ngược lại còn có hơi ngu ngu.
"Tính cách của cô với Thi Hạ thật khác nhau."
Nghe thấy tên của Thi Hạ, ánh mắt của Ninh Vô Ưu cũng dịu dàng hơn.
"Thật à? Nhưng tôi với cậu ấy là bạn thân đó."
Lệ Cảnh Dương gật đầu một cái, rồi lại nhẹ nhàng thở dài, "Hai người các cô, một người giống như mùa hè, một người lại giống mùa đông."
Hạ Hạ của cậu, luôn luôn hoàn hảo như vậy, chẳng qua tiếc nuối lớn nhất là, Thi Hạ hoàn mỹ đó cũng không thuộc về mình cậu.
Ninh Vô Ưu cũng không để ý đến, lúc Lệ Cảnh Dương nói câu này, trong mắt đầy mất mát.
"Đúng rồi, tôi với Hạ Hạ, hai người bọn tôi cùng nhau trung hòa một ít, lại ra mùa xuân ấm áp đấy chứ."
Lệ Cảnh Dương gật đầu một cái, "Cũng có lý."
Cậu đưa Ninh Vô Ưu về nhà cô, sau đó lại trở về chỗ ở của mình.
Dọc đường đi, Lệ Cảnh Dương đều trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466197/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.