Tô Khả Khả nghe được ba mẹ bây giờ đang nói về mình như vậy thì cảm thấy đau lòng.
“Được rồi, ba mẹ, hai người không phải một lòng hy vọng con được gả vào Lệ gia sao?”
Rõ ràng là ba mẹ đều hy vọng mình được gả vào hào môn. Bây giờ thì tốt rồi, mộng đẹp này tan vỡ rồi, tất cả trách nhiệm đều đỗ lên một người!
Vẻ mặt của mẹ Tô khó chịu “Đúng vậy, ba mẹ hy vọng con có thể gả vào nhà đàng hoàng, nhưng tình huống hiện tại là Lệ gia căn bản không nhận chuyện này!”
Nhưng Tô Khả Khả lại cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình. Nếu đúng là có sai, vậy cũng không phải lỗi của mình.
“Được rồi được rồi, nếu không phải vì bác sĩ họ Ninh kia, chuyện này cơ bản sẽ không thay đổi như ngày hôm nay.”
Cô ta hận người phụ nữ Ninh Vô Ưu kia. Người phụ nữ kia huỷ đi mọi hy vọng của mình nhưng bây giờ cô ta vẫn ổn, làm bác sĩ trong bệnh viện!
Mẹ Tô trừng mắt nhìn con gái mình “Đều do con hiểu lầm, thì đừng đổ trách nhiệm lên người khác.”
“Con nói vốn dĩ là thật mà. Nếu không phải người bác sĩ kia chọc thủng con, bây giờ con có thể gả cho Lệ Cảnh Dương rồi!”
“Quan trọng là bây giờ con chưa gả cho Lệ Cảnh Dương, ngược lại còn liên luỵ toàn bộ Tô gia chúng ta phải mất mặt!”
Ba Tô bên cạnh cũng cảm thấy con gái lần này thật sự là quá mất mặt. Ông đã lâu rồi chưa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466191/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.