Chương trước
Chương sau
Sau giờ làm, Ninh Vô Ưu cởϊ áσ khoác trên người ra, mặc vào áo gió màu đỏ rực đi ra ngoài.

"Bác sĩ Ninh tối hôm nay cô có hẹn sao?" Một ý tá đi ngang qua Ninh Vô Ưu, mỉm cười hỏi.

Nhưng Ninh Vô Ưu lại cảm thấy hơi kỳ lạ, cô sờ mặt mình.

"Tôi lại không có trang điểm, sao cô biết tối nay tôi có hẹn vậy?"

Y tá cười đáp: "Bởi vì dáng vẻ bây giờ của cô thoạt nhìn cả mặt đỏ hồng!"

Ninh Vô Ưu lắc đầu, cách nghĩ quỷ quái gì chứ, có điều quả thật là cô đang đi hẹn.

Chỉ là người kia không phải bạn trai của cô mà thôi.

Cửa bệnh viện.

Ninh Vô Ưu mới vừa ra cửa đã nhìn thấy chiếc xe thể thảo Porsche phiên bản giới hạn kia.

"Nữ hiệp, đến rồi."

Lệ Cảnh Dương nhìn Ninh Vô Ưu cười đến tận mang tai, nhưng Ninh Vô Ưu cảm thấy rất kỳ lạ.

Anh ta trắng trợn chạy đến cửa bệnh viện để đón cô như vậy rất dễ khiến đồng nghiệp của cô hiểu lầm.
"Đi nhanh lên đi."

Ninh Vô Ưu nói xong thì vội vàng ngồi vào trong xe của Lệ Cảnh Dương.

Nhưng Lệ Cảnh Dương lại cảm thấy rất kỳ lạ. Cô vội vàng như thế để làm gì, chẳng lẽ ân nhân cứu mạng của anh ta lại đói bụng như vậy sao?

"Cô rất đói à?"

Lệ Cảnh Dương phân vân một hồi.

"Ặc... Đúng, tôi rất đói bụng." Ninh Vô Ưu tìm đại một lý do.

Cô mới sẽ không để cho một đám cô gái bát quái ở bên trong nhìn thấy, nếu không ngày mai cô sẽ trở thành nhân vật gây chú ý mất.

"Được rồi, vậy thì tôi sẽ chở nữ hiệp đi tìm đồ ăn ngon." Lệ Cảnh Dương cười nói.

"Thôi mà, anh có thể gọi tôi là Ninh Vô Ưu được rồi. Đừng kêu nữ hiệp nữa, như vậy sẽ khiến tôi sinh ra cảm giác mình đang xuyên không." Ninh Vô Ưu trả lời.

Lệ Cảnh Dương gật đầu, ý kiến này chấp nhận được.
"Nhưng mà hành vi của cô đúng là rất hiệp nghĩa." Anh bổ sung một câu.

Nhưng mà Ninh Vô Ưu đột nhiên nghiêng đầu, hỏi một câu: "Lệ Cảnh Dương, tôi có thể hỏi anh một chuyện không? Có phải anh quay phim cổ trang quá nhiều rồi không?"

Lệ Cảnh Dương gật đầu.

"Đúng vậy, nhưng làm sao cô biết?"

Ninh Vô Ưu liếc mắt, thắt chặt dây an toàn của mình.

"Quả nhiên không sai, tâm trí của anh vẫn còn sống ở quá khứ xa xôi kia."

Nhưng Lệ Cảnh Dương vẫn mang theo dáng vẻ thành thật, anh đúng là rất cảm ơn Ninh Vô Ưu đã giúp đỡ bản thân rửa sạch hàm oan.

Nếu không thì lần này bản thân mình sẽ bị người phụ nữ Tô Khả Khả kia bẫy chết.

Hai người dọc đường nói cười, cuối cùng cũng đến phòng bao của nhà hàng mà Lệ Cảnh Dương đã đặt trước đó.

"Cô đừng cười tôi mà, tôi nói rất nghiêm túc đấy. Nữ hiệp, lần này cô đúng là ân nhân cứu mạng của tôi đấy."
Ninh Vô Ưu gật đầu. Cô có thể cảm nhận được sự biết ơn chân thành của Lệ Cảnh Dương đối với cô.

Thế nhưng Ninh Vô Ưu vẫn cảm thấy cô nên trả về món quà cảm ơn nặng như vậy.

"Được, được, được, tôi biết rồi. Nhưng mà cậu hai Lệ à, anh cảm ơn người khác cũng không nên tặng món quà như thế chứ?"

Ninh Vô Ưu nói xong thì lấy hộp đựng chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh từ trong bóp ra.

Cũng may cô cũng không có khái niệm gì đối với hàng xa xỉ, nếu không có cô gái nào mà thoát khỏi sức hấp dẫn của nhẫn kim cương chứ?

"Đây là cái gì?"

Rất rõ ràng, Lệ Cảnh Dương cũng không biết trong cái hộp trước mắt này rốt cuộc là đựng thứ gì?

"Ngay cả quà anh chuẩn bị mà anh lại không biết sao?" Vẻ mặt Ninh Vô Ưu cũng kinh ngạc.

Lệ Cảnh Dương gãi đầu, hơi ngượng ngùng, nếu nói tới món quà này đúng là không phải do anh ta chuẩn bị.

Trước giờ anh ta không có tâm tư chuẩn bị quà cho người khác, thậm chí ngay cả quà sinh nhật của mẹ anh ta, cũng đều là do Tịch Diệc mua giúp anh ta.

"Thật ngại quá, món quà cảm ơn này là do tôi bảo Tịch Diệc chuẩn bị đấy, tôi cũng không nghĩ tới Tịch Diệc sẽ chuẩn bị quà gì."

"Nhẫn kim cương."

Ninh Vô Ưu nói, sau đó ngón tay khẽ gạt một cái, cái hộp trước mặt đã mở ra.

Dưới ánh đèn chiếu xuống, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt.

"Nhẫn kim cương?"

Lệ Cảnh Dương trợn trừng mắt, đồ ngốc Tịch Diệc này, cậu ấy lại tặng cho người bạn nữ của mình thứ đồ mờ ám như ậy.

Ninh Vô Ưu lầm bầm một câu: "Đúng vậy, anh tự nhìn đi. Anh là nhà giàu, tôi có thể hiểu, nhưng món đồ này, thực sự rất không thích hợp để làm quà tặng cảm ơn cho con gái."

Cũng may cô cũng không có tâm tư gì với Lệ Cảnh Dương.

Nếu không đổi thành cô gái khác khi nhận được món quà như vậy sẽ cảm thấy Lệ Cảnh Dương là muốn cầu hôn bản thân cô ta đấy.

Lệ Cảnh Dương gãi đầu: "Ngại quá, tôi sẽ đổi món quà khác cho cô nhé!"

Lệ Cảnh Dương nói xong, không biết làm sao lại lấy ra một hộp gấm dài từ trong túi áo của cậu ta ra.

Ninh Vô Ưu sửng sốt, còn có người lúc đi ra cũng mang theo quà bên người sao?

Lệ Cảnh Dương này đúng là một người kỳ lạ.

"Đây là cái gì?" Ninh Vô Ưu không hiểu hỏi.

"Lắc đeo tay."

Ninh Vô Ưu hơi ngạc nhiên, thuận tay mở hộp gấm ra, lại là lắc pha lê màu hồng. Người đàn ông giống như Lệ Cảnh Dương bình thường chắc rất được lòng các cô gái nhỉ?

Có điều người đàn ông như vậy, lại được gọi là trung tâm điều hòa.

Nhưng mà Ninh Vô Ưu xem Lệ Cảnh Dương là bạn bình thường nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.

Nếu như có một người bạn là trung tâm điều hòa làm bạn trai, thì đó đúng là một loại dằn vặt sống không bằng chết .

Ninh Vô Ưu bĩu môi: "Xem ra giá trị không nhỏ nhỉ, bỏ đi. Anh mời tôi ăn cơm là được rồi. Cũng không cần bày trò như vậy."

Cô cũng không dự định chặt chém Lệ Cảnh Dương làm gì, cô trượng nghĩa, cứu Lệ Cảnh Dương một lần, vốn dĩ cũng là vì bản tính hiền lành của cô mà thôi.

Lệ Cảnh Dương cười nói: "Nhưng mà tôi vẫn cảm ơn cô!"

Tấm lắc pha lê màu hồng này thật ra là lúc nãy anh ta đi ngang qua một cửa hàng tự mua đấy.

Nói cho cùng, đây vẫn là món quà đầu tiên do chính anh ta mua, tuy không đắt, anh ta cũng không tốn quá nhiều tâm tư lắm.

Thế nhưng mặc kệ nói thế nào, tốt xấu gì cũng là món quà đầu tiên do chính anh ta mua, mà cô lại từ chối như vậy sao?

"Tôi xin ghi nhớ lòng biết ơn của anh. Còn món quà này anh vẫn là cầm về trước đi." Ninh Vô Ưu kiên trì.

"Cô không thích sao?"

Lệ Cảnh Dương vẫn tiếp tục kiên trì hỏi, anh ta đúng là không hiểu. Nếu không phải không thích tại sao lại từ chối chứ?

Ninh Vô Ưu thở dài một hơi, cố gắng kiên nhẫn giải thích: "Không phải là vấn đề thích hay không? Mà là món quà này căn bản không thuộc về tôi."

"Nhất định phải là của cô."

Lệ Cảnh Dương nói, sau đó lại kéo tay của Ninh Vô Ưu đến trước mặt mình, sau đó nhanh nhẹn đeo vô tay Ninh Vô Ưu.

"Có phải trước đây anh ta từng làm chuyện như vậy không? Sao tôi cảm thấy anh làm chuyện này trôi chảy như vậy?" Ninh Vô Ưu hơi ngạc nhiên.

Dù sao, trên thế giới này mấy người đàn ông tay chân vụng về thực sự là quá nhiều, Lệ Cảnh Dương đúng là xem như rất thành thạo.

Lệ Cảnh Dương mở miệng giải thích nói: "Trước đây tôi đã từng quay qua những bộ phim như vậy, nam chính đeo lắc cho nữ chính. Mấy bộ phim như vậy tôi đã quay mười mấy lần rồi."

Cũng vì không suôn sẻ nên cứ quay đi quay lại rất nhiều lần.

Ninh Vô Ưu gật đầu, anh ta nói cũng có lý.

"Chả trách lại làm lưu loát như vậy." Cô lầm bầm.

"Đúng vậy, cho nên bây giờ tôi cảm thấy rất thuận tay."

Lệ Cảnh Dương vỗ ngực mình, nhìn Ninh Vô Ưu: "Lần sau nếu cô có chỗ nào cần tôi giúp đỡ, huynh đệ đây cho dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ."

Ninh Vô Ưu mỉm cười.

"Đủ thành ý rồi chứ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.