Ninh Vô Ưu liếc nhìn Chủ nhiệm Lí, cô ấy không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu, hiển nhiên là biểu thị đồng ý với sự sắp xếp của ông Lí.
Nhưng mà, cô ấy thầm mắng trong lòng, cái lão chủ nhiệm Lí này thực chất là một con cáo già.
Là một con cáo già xảo quyệt, làm cho người ta không thể đoán trước được.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, Chủ nhiệm Lí.” Ninh Vô Ưu vừa cười vừa đáp lại ông ta.
" Như thế mới đúng chứ!"
Chủ nhiệm Lí có chút phấn khích khi thấy lần này Ninh Vô Ưu ngoan ngoãn nghe lời mà không hề phản bác một câu nào.
Thật ra, cùng làm việc trong bệnh viện lâu như vậy rồi, con người Ninh Vô Ưu như thế nào, thì Chủ nhiệm Lí cũng rất rõ.
Ngang ngược, chính xác mà nói thì là một người phụ nữ không chịu thua bao giờ. Thực sự không có ai dám bắt nạt Ninh Vô Ưu, trừ khi là họ muốn chết.
Thế mà lần này, Ninh Vô Ưu lại ngoan ngoãn nghe lời, khiến cho Chủ nhiệm Lí cảm thấy có chút bất thường.
Một bên ông ta còn đang lo lắng, có phải Ninh Vô Ưu vẫn còn mánh khóe nào để lừa ông ta không.
Một bên ông ta nghĩ, có khi nào Ninh Vô Ưu cũng chịu thua chính mình chăng.
Nếu như sau này Ninh Vô Ưu cũng ngoan ngoãn nghe lời như thế này thì thật tốt biết mấy.
Ninh Vô Ưu chỉ nhàn nhạt liếc nhẹ người đeo gọng kính vàng đứng trước mặt mình một cái.
Vị chủ nhiệm Lí này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466185/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.