Lệ Cảnh Dương nói xong liền ngây ngô cười.
Tịch Diệc gật đầu, vẻ mặt cứ như tìm được đấng cứu thế: “Vậy thật tốt quá, vậy phải nhờ bạn của anh chăm sóc anh rồi!”
Lệ Cảnh Dương giờ đã say đến mức không nhận ra cậu sắp bị trợ lý bỏ rơi.
Tịch Diệc vội bước xuống xe, đuổi theo cô gái mặc áo lông màu trắng ở phía trước.
“Ninh tiểu thư, chào cô.”
Ninh Vô Ưu bị một người đàn ông lạ mặt tới chào hỏi, hơn nữa còn là buổi tối, tự nhiên cảm thấy có chút không yên tâm.
“Anh là? Sao biết tôi họ Ninh?”
Cô ấy nhíu chặt mày, nhưng thấy khắp nơi đông đúc người và xe, Ninh Vô Ưu cũng đỡ sợ hơn.
Ở nơi đông người như vậy, người đến người đi, cô ấy cũng không lo sẽ bị làm gì nữa.
Tịch Diệc cười, dẫn Ninh Vô Ưu đến bên cạnh xe, chỉ con ma men đang nằm bên trong rồi giải thích: “Làm phiền cô giúp một chuyện, chăm sóc anh ấy dùm tôi có được không?”
Ninh Vô Ưu nhìn thấy Lệ Cảnh Dương, vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy và Lệ Cảnh Dương thật đúng là chính là…… Nghiệt duyên mà!
Thế mà vẫn gặp nhau!
Nhưng hình như anh ta đang say.
“Chờ một chút, không được, tôi không đồng ý, tôi còn có công chuyện!” Ninh Vô Ưu từ chối.
Chăm sóc cho một người vốn đã phiền, huống chi, đó còn là một con ma men, cô ấy không có khờ mà đồng ý đâu!
Tịch Diệc chân thành năn nỉ cô ấy: “Cô Ninh, làm ơn, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466175/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.