Tịch Diệc gật đầu, vẻ mặt cứ như tìm được đấng cứu thế: “Vậy thật tốt quá, vậy phải nhờ bạn của anh chăm sóc anh rồi!”
Lệ Cảnh Dương giờ đã say đến mức không nhận ra cậu sắp bị trợ lý bỏ rơi.
Tịch Diệc vội bước xuống xe, đuổi theo cô gái mặc áo lông màu trắng ở phía trước.
“Ninh tiểu thư, chào cô.”
Ninh Vô Ưu bị một người đàn ông lạ mặt tới chào hỏi, hơn nữa còn là buổi tối, tự nhiên cảm thấy có chút không yên tâm.
“Anh là? Sao biết tôi họ Ninh?”
Cô ấy nhíu chặt mày, nhưng thấy khắp nơi đông đúc người và xe, Ninh Vô Ưu cũng đỡ sợ hơn.
Ở nơi đông người như vậy, người đến người đi, cô ấy cũng không lo sẽ bị làm gì nữa.
Tịch Diệc cười, dẫn Ninh Vô Ưu đến bên cạnh xe, chỉ con ma men đang nằm bên trong rồi giải thích: “Làm phiền cô giúp một chuyện, chăm sóc anh ấy dùm tôi có được không?” Ninh Vô Ưu nhìn thấy Lệ Cảnh Dương, vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy và Lệ Cảnh Dương thật đúng là chính là…… Nghiệt duyên mà!
Thế mà vẫn gặp nhau!
Nhưng hình như anh ta đang say.
“Chờ một chút, không được, tôi không đồng ý, tôi còn có công chuyện!” Ninh Vô Ưu từ chối.
Chăm sóc cho một người vốn đã phiền, huống chi, đó còn là một con ma men, cô ấy không có khờ mà đồng ý đâu!
Tịch Diệc chân thành năn nỉ cô ấy: “Cô Ninh, làm ơn, tôi là trợ lý của Lệ Cảnh Dương, nhưng mà mẹ tôi mới bị ngã, giờ còn đang nằm trong bệnh viện, tôi không yên tâm, phải đi thăm bà ấy!”
Nghe Tịch Diệc nói có mẹ đang chờ ở bệnh viện, Ninh Vô Ưu bỗng mềm lòng.
Dù sao Tịch Diệc cũng thật sự có chuyện gấp, hơn nữa, nhỡ mẹ của Tịch Diệc thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng phải cô ấy sẽ thành người thấy chết không cứu sao? “Nhưng mà phải chăm sóc cái tên này nhứ thế nào đây?” Ninh Vô Ưu lẩm bẩm.
Cô ấy không có kinh nghiệm chăm sóc ma men!
Đột nhiên bảo cô ấy chăm sóc Lệ Cảnh Dương, Ninh Vô Ưu ckhông biết nên làm gì.
Tịch Diệc vội giải thích: “Rất đơn giản, cô tìm một chỗ cho Lệ Cảnh Dương ngủ là được.”
Cậu ấy đã sốt ruột lắm rồi, mẹ cậu ấy vẫn còn đang ở bệnh viện, cậu ấy cần phải đến đó ngay!
“Tìm một nơi để ngủ?” Ninh Vô Ưu chớp chớp mắt.
Có ý gì đây?
Nhưng cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì Tịch Diệc đã bỏ đi, cậu ấy không thể lãng phí thời gian ở đây nữa.
“Làm phiền cô quá, cô Ninh, đại ân đại đức của cô, tôi sẽ ghi nhớ.”
Tịch Diệc vừa nói vừa chạy.
“Này, này!”
Ninh Vô Ưu kêu Tịch Diệc, nhưng cậu ấy đã chạy rất xa rồi.
“Cứ vậy bỏ đi sao!” Ninh Vô Ưu thấy rất khó xử, sao hôm nay cô ấy lại vô tình gặp phải cậu, lại còn ngay lúc cậu uống say, thật sự quá phiền!
“Tôi cứ ném anh ra đường ngủ với trăng sao, có được không?” Ninh Vô Ưu nhìn Lệ Cảnh Dương, lẩm bẩm.
Lệ Cảnh Dương vừa rồi rõ ràng là đang ngủ, lúc này lại đột nhiên tỉnh lại.
“Ninh Vô Ưu, sao cô có thể vô đạo đức như vậy, không được vứt rác bừa bãi!”
Ninh Vô Ưu nghe Lệ Cảnh Dương nói vậy, nhịn không được liền cười.
Cái tên ngốc này, hẳn là uống nhiều quá rồi, mới có thể nói nói những câu ngu ngốc như vậy.
Này không phải là đang tự ví mình là rác sao?
“Ha ha, thì ra anh cũng biết mình là rác à!”
“Ai là rác, cô mới là đồ rác rưởi!”
Ninh Vô Ưu cười: “Rõ ràng anh vừa tự thừa nhận đó, đồ ngốc.”
Lệ Cảnh Dương trưng ra vẻ mặt buồn bực, nhưng cậu không muốn cãi nhau với con gái, nên cũng không thèm so đo làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]