Thi Hạ mân mê đôi môi mình, gương mặt ngây thơ, giải thích? Giải thích cái gì? Có gì để giải thích?
"Tôi... Tôi không nghĩ mình sẽ mộng du!"
Thi Hạ khẽ cúi đầu xuống, lúc cô nói cả gương mặt hiện rõ vẻ bối rối, cô thực sự xấu hổ chết đi được.
Cô có thói quen mộng du, sao trước đây cô không hề biết gì cả.
Nhưng mà những chuyện Thi Hạ không biết vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như lúc cô xấu hổ cúi đầu xuống thì Lệ Cảnh Diễn đang cười.
Nụ cười trên mặt anh rất mỏng, nhìn qua còn thấy hơi xảo quyệt, nhưng Thi Hạ đang cúi đầu nên không phát hiện ra mà thôi.
"Cô Thi, không lẽ cô không cảm thấy cô phải chịu trách nhiệm với tôi sao?"
"Chịu trách nhiệm?"
Cô chịu trách nhiệm gì? Đêm qua rõ ràng là không phát sinh chuyện gì cả.
Mà dù có phát sinh chuyện gì đi nữa thì người chịu thiệt cũng là cô!
"Tôi không, không phải lỗi của tôi, tôi thề sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."
Thi Hạ nói xong nhân lúc Lệ Cảnh Diễn không để ý, cô vội vàng chạy trốn.
Sao lại mộng du được, chuyện này thật là kì lạ.
Tuy nhiên, Lệ Cảnh Diễn nhìn bóng lưng Thi Hạ chạy trốn, cười gian như một con cáo.
Người phụ nữ này, thỉnh thoảng cũng ngốc quá.
Thi Hạ vẫn buồn phiền vì chuyện tối qua, đến nỗi cô còn nghĩ sau này ngủ có nên trói mình lại không.
Nhỡ đâu lại chạy linh tinh thì làm sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466152/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.