Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, giọng rất kiên quyết.
Xem như anh lợi hại!
Thi Hạ nghiến răng, lòng thầm rủa anh.
Thấy Thi Hạ rốt cuộc chịu cầm lấy chén cháo, Lệ Cảnh Diễn lúc này mới cười.
Cô đút muỗng nào, anh ngoan ngoãn ăn muỗng đó.
Thi Hạ mới đầu còn sợ cháo nóng sẽ lầm anh bị bỏng.
Nhưng sau đó cô lại có ý muốn trêu chọc anh, không thèm thổi cháo nữa, cứ vậy mà đút từng muỗng cháo nóng hổi vào miệng anh.
Cái tên vô lại này, ai bảo anh dám hành hạ tôi!
“Bỏng chết anh luôn đi.” Thi Hạ cười nói.
Nhưng đến khi thấy Lệ Cảnh Diễn trưng ra vẻ mặt đau đớn, Thi Hạ mới lo lắng.
“Anh không sao chứ, mau nhổ ra, tôi giúp ngươi lấy nước lạnh, tôi không phải cố ý.” Thi Hạ vội giải thích.
Cô cứ nghĩ là ăn cũng đã nãy giờ, cháo hẳn là đã lạnh, ai biết anh lại đau cơ chứ.
Nhưng anh không nói lời nào, Thi Hạ càng hoang mang, cô sợ Lệ Cảnh Diễn bị bỏng nặng quá, năng đến mức nói không nên lời.
Cô xoay người muốn đi lấy nước cho anh uống, ai ngờ bị Lệ Cảnh Diễn kéo lại.
Anh kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
“Lừa cô thôi.” Anh cười.
Không biết từ khi nào, anh đã sinh ra một thói quen không tốt, chính là thích nhìn Thi Hạ vì mình mà khẩn trương.
Anh thích cảm giác trong mắt cô chỉ có anh.
“Lệ Cảnh Diễn, anh là tên xấu xâ, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng anh!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466150/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.