Anh là một người đàn ông trưởng thành, cảm nhẹ thôi mà, làm quá làm gì, không cần lo lắng, bệnh sẽ tự khỏi mà thôi.
Nhưng cô vẫn khá tò mò, ngày hôm qua là ai chuốc thuốc mê Lệ Cảnh Diễn, sao người này lại dũng cảm như vậy.
Cô cẩn thận suy nghĩ, cô gái đó hẳn là rất yêu Lệ Cảnh Diễn!
Lệ Cảnh Diễn thở dài, ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn Thi Hạ.
“Thi Hạ, trên thế giới này người không có lương tâm nhất, chắc chắn là cô.”
“Sao tôi lại không có lương tâm? Người chuốc thuốc anh cũng không phải tôi……” Thi Hạ nói.
“Nếu là cô thì tốt rồi.”
Thi Hạ nghe xong liền tức giận.
Chẳng lẽ Lệ Cảnh Diễn đang nghi là cô chuốc thuốc anh sao?
Cô sẽ không giở trò vô sỉ như vậy, cô là người có nguyên tắc, những thứ không phải thuộc về mình, Thi Hạ trước nay đều sẽ không cố có được!
“Anh nói cái gì, tôi sao có thể chuốc thuốc anh được!”
“Nếu là cô chuốc thuốc tôi, tôi nhất định sẽ hành hạ cô tới chết!”
Thi Hạ cười, Lệ Cảnh Diễn nhìn nụ cười của cô mà cảm thấy lóa cả mắt.
Thấy anh bệnh cô thích lắm sao? Trông cô lúc này vui vẻ chưa kìa?
“Lệ Cảnh Diễn, bây giờ anh đã bị cảm, ngoan một chút đi.”
Lệ Cảnh Diễn trừng mắt nhìn Thi Hạ, giống như đang giận lẫy.
“Được rồi, hôm nay anh muốn ăn cái gì?” Thi Hạ cười hỏi.
“Tôi muốn ăn cô, có được không?”
Thi Hạ mấp mấy môi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466148/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.