“Anh, có câu nói gọi là ‘đi trước nhưng đến sau’, không biết anh có hiểu hay là không.”
“Anh không biết cái gì mà đi trước đến sau, anh chỉ biết câu ‘đến sau vượt trước’.” Lệ Cảnh Diễn cười rồi thoáng nhìn em trai mình.
Đấu với anh, cậu vẫn còn non tay lắm.
Nhưng mà cùng Lệ Cảnh Dương đứng đây nói chuyện một hồi, giờ Lệ Cảnh Diễn không biết vợ mình đã đi đâu mất rồi nữa.
Không tìm thấy Thi Hạ thì anh cũng khẩn trương lắm!
Thấy Lệ Cảnh Diễn định bỏ đi, Lệ Cảnh Dương giơ tay ngăn anh lại.
“Anh, nếu không thích Thi Hạ, vì sao cứ dây dưa với chị ấy mãi làm gì! Anh cứ đùa giỡn như vậy sẽ làm mất thời gian của Thi Hạ cùng chính anh.”
Lệ Cảnh Dương nhìn anh mình, sắc mặt của Lệ Cảnh Diễn lúc này rất khó coi.
Nhưng Lệ Cảnh Dương vẫn vờ như không thấy.
Cậu đã nghĩ đến chuyện buông tay, nhưng hiện tại cậu hối hận rồi, cho dù cậu có buông tay, thì hạnh phúc của cả ba người họ cũng sẽ không còn.
Chi bằng áp dụng biện pháp tuy có hơi cực đoan một chút, nhưng có lẽ còn có thể khiến anh cậu hiểu ra rằng anh ấy không thích Thi Hạ.
Biết đâu sau khi rời xa Thi Hạ thì anh trai sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình!
Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn chỉ lạnh lùng nhìn em trai mình: “Anh không biết có mất thời gian của bản thân hay không, nhưng sao em lại biết là anh không thích Thi Hạ.”
Lời này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466143/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.