Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cho nê, giải quyết vấn đề rồi, bọn họ có thể về sao?
“Cô đi thử quần áo này đi.”
Lệ Cảnh Diễn bỏ điện thoại vào túi, một tay thọc vào túi, nhìn Thi Hạ.
“Không thử được không?”
“Không được.”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cuối cùng chỉ có thể không biết làm sao vào phòng thử quần áo.
Năm phút sau, Lệ Cảnh Diễn hài lòng nhìn bộ váy mình đã chọn, rất thích hớp với Thi Hạ.
“Rất tốt, là bộ này.”
Thi Hạ nhìn năm con số trên mác áo, hơi có chút đau lòng.
“Quá đắt, không đáng cái giá này.” Cô liếc qua Lệ Cảnh Diễn, thấp giọng lầm bầm một câu.
Mặc dù cô biết Lệ Cảnh Diễn có tiền, anh không quan tâm những điều này, nhưng mà, những thứ này dù sao cũng là nhân dân tệ sáng bóng.
“Thích hợp với cô, cho dù đắt hơn thì cái giá đó cũng đáng.”
Lệ Cảnh Diễn nói xong, khẽ cười một tiếng, xách chiến lợi phẩm, xoay người rời đi.
Thi Hạ còn ngây ngốc đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút, cô sờ má mình, rốt cuộc là thế nào?
Không phải Lệ Cảnh Diễn điên rồi chứ?
Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn đã đi xa, Thi Hạ chỉ có thể bước nhanh theo.
“Lệ Cảnh Diễn, anh chờ chút, chờ tôi chút.”
“Chân anh quá dài, tần suất quá nhanh, tôi không theo kịp.”
Thi Hạ có chút oán trách, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chân mình quá ngắn, ở trước mặt Lệ Cảnh Diễn, thật là không đáng nhắc tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466130/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.