Bởi vì gần như mỗi ngày đều cắm mặt trong công ty làm thêm giờ, đều để Mạt Mạt giúp mình đặt thức ăn bên ngoài.
Cũng khó ra ngoài ăn cơm, cho nên, khẩu vị của Thi Hạ hôm nay rất tốt.
“Vậy sao? Vừa rồi ai đó rõ ràng đã nói, mình đã ăn rồi.” Lệ Cảnh Diễn hơi nhíu mày, nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ ho khan hai tiếng, có chút lúng túng.
“Đó là tôi lỡ lời, không được sao?”
Thi Hạ hơi nhíu mày, trừng Lệ Cảnh Diễn ở trước mặt.
Anh cố ý, nhất định phải nhắc tới chuyện xấu hổ vừa rồi sao?
Lệ Cảnh Diễn cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, thật ra thì, anh đột nhiên cảm thấy trò chuyện với cô gái này, cũng là một chuyện rất có ý nghĩa.
“Được, cô nói gì cũng đúng.”
Thi Hạ ngẩng đầu nhìn anh, nhất thời không quay đi chỗ khác, thật ra khi anh cười lên rất tuấn tú, chỉ là bình thường Lệ Cảnh Diễn không cười thôi.
“Lệ Cảnh Diễn, có ai nói anh mặt liệt không?” Thi Hạ ngây ngốc, thậm chí cũng không cân nhắc câu hỏi này, gần như là bật thốt lên.
Chỉ là, sau khi nói ra, nhìn vẻ mặt Lệ Cảnh Diễn, cô liền lúng túng.
“Tôi không cố ý, tôi chỉ là.. chỉ là tò mò, tò mò thôi.”
Thi Hạ vừa nói, vội vàng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, coi như câu hỏi vừa rồi hỏi không hay lắm.
“Nói tôi mặt liệt, Thi Hạ, cô là người đầu tiên.” Vẻ mặt Lệ Cảnh Diễn ung dung trả lời câu hỏi của Thi Hạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466126/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.