Chương trước
Chương sau
Thấy Tô Giai Kỳ ở bên ngoài, Lệ Cảnh Diễn hơi ngạc nhiên.

"Mẹ à, có chuyện gì vậy?"

"Cảnh Diễn, mẹ có chuyện muốn nói với con.“

Tô Giai Kỳ vô cùng nghiêm túc, khiến cho Lệ Cảnh Diễn càng thấy kì lạ.

"Mau đi đi." Thi Hạ lên tiếng nhắc nhờ.

Lệ Cảnh Diễn liền đi theo Tô Giai Kỳ vào thư phòng. Tuy nhiên anh vẫn chưa biết Tô Giai Kỳ tìm anh vì chuyện gì.

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Con với Hạ Hạ là thế nào?"

Tô Giai Kỳ thở dài nhìn con trai mình, vẻ mặt phiền não.

Lệ Cảnh Diễn dừng lại một chút, sau đó lập tức trả lời: "Con với cô ấy rất tốt!"

Nhưng Tô Giai Kỳ cũng không phải một người ngu ngốc, nhất là sau khi Lệ Thanh Dương phát hiện ra mọi chuyện...

"Con còn định nói dối trước mặt mẹ à?"

Lệ Cảnh Diễn im lặng, chờ Tô Giai Kỳ nói tiếp.

Địch không động ta không động!
"Hôm Cảnh Dương giúp Hạ Hạ lấy đi động đã nhìn thấy con và Hạ Hạ ngủ phòng riêng."

Lệ Cảnh Diễn giờ mới hiểu Tô Giai Kỳ đang nói chuyện gì, tên lắm mồm Lệ Cảnh Dương này đúng là đáng ghét!

"Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, mẹ không hiểu được đâu."

"Đừng có dùng một cách lừa mẹ con, mẹ con không phải kẻ ngốc đâu!"

Lệ Cảnh Diễn nhìn mẹ mình, hơi bất lực.

"Con với Hạ Hạ rất tốt, mẹ đừng lo lắng."

Nhưng Tô Giai Kỳ cũng không tin tưởng con trai mình, con trai bà yêu ai sẽ không nói.

Nhưng bây giờ lại thừa nhận thế này, nhất định là đang trốn tránh.

"Con à, Hạ Hạ là cô gái tốt, mẹ không muốn con đến tận lúc mất đi mới hối hận." Tô Giai Kỳ chân thành khuyên bảo con trai mình.

Lệ Cảnh Diễn trước mặt cũng không nói, anh biết mẹ anh rất hài lòng với cô con dâu này.
Thế nên nếu sau này anh và cô thực sự chia tay thì anh cũng không biết mình phải nói chuyện này với mẹ thế nào.

Thực ra là không biết nói với mẹ thế nào hay là nói với chính bản thân mình thế nào, anh mơ hồ không phân rõ ràng được.

"Mẹ nhìn ra được, con cũng không phải là không quan tâm gì đến Thi Hạ, con trai à, giữ chặt người trước mắt, con hiểu không?

Giữ chặt người trước mắt?

Lệ Cảnh Diễn ngây người một lúc, hình như đang suy nghĩ cái gì, nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu, coi như đồng ý với lời khuyên của mẹ.

"Vâng, con biết rồi."

Lệ Cảnh Diễn vào phòng.

Sau khi anh bị Tô Giai Kỳ gọi ra ngoài, trong lòng Thi Hạ cứ bồn chồn không yên.

Cô cứ lo lắng sẽ có chuyện gì.

Mãi đến khi Lệ Cảnh Diễn quay về cô mới thở dài nhẹ nhõm.

"Sao thế? Mẹ tìm anh nói chuyện gì?"
"Mẹ bảo tôi giữ chặt người trước mắt." Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, ánh mắt hơi phức tạp.

Thi Hạ nhất thời chưa hiểu được, không biết giữ chặt người trước mắt có nghĩa là gì...

Lệ Cảnh Diễn nhìn cô như vậy bỗng nhiên tiến lên ôm lấy cô.

Thi Hạ lúc này mới hoảng hốt hiểu được ý bà muốn nói, ý bà là muốn Lệ Cảnh Diễn trân trọng mình đúng không?

"Có chuyện gì thế?"

Thi Hạ thấy Lệ Cảnh Diễn hình như có chút khác thường, cô càng lo lắng hơn.

"Thi Hạ, cô sẽ rời khỏi tôi sao?" Lệ Cảnh Diễn tự nhiên chăm chú nhìn chằm chằm cô.

Thi Hạ không biết trả lời câu hỏi này thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.

Lệ Cảnh Diễn thấy cô như vậy cũng không bỏ cuộc, tiếp tục nhìn cô.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.