Trong bệnh viện.
Khi nhìn thấy Thi Hạ ở đây, Ninh Vô Ưu rất vui.
“Hạ Hạ, tốt quá, cậu lại tới thăm tớ à!”
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt như đang khóc tang của Thi Hạ mà cô ấy không hiểu, nhưng chẳng lẽ cô ấy lại không nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn đang bế mình hay sao?
Chẳng lẽ đây là tư thế đi bộ bình thường à?
“Bà cô của tôi ơi, cậu nhìn mình như thế này là để tới thăm cậu hay sao?” Thi Hạ hỏi.
Lệ Cảnh Diễn vội vàng giải thích, “Cô ấy bị ngã bong gân, phòng khám bệnh của khoa chỉnh hình ở đâu thế?”
Ninh Vô Ưu ho khan hai tiếng như đang nhấn mạnh điều gì đó, “Anh này, mắt của anh không tốt lắm thì phải!”
Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua Ninh Vô Ưu, bây giờ anh mới nhận ra muốn nói gì.
Ninh Vô Ưu chính là bác sỹ khoa chỉnh hình mà!
Sau khi kiểm tra mắt cá chân của Thi Hạ xong xuôi thì vẻ mặt Ninh Vô Ưu cực kỳ ngạc nhiên.
“Trời ạ, bà cô ơi, sao mắt cá chân cậu lại sưng lên như thế này!”
Ngã kiểu gì mà bị sưng nặng như vậy!
Thi Hạ thở dài, nhìn Ninh Vô Ưu, lẩm bẩm, “Nếu không sưng như vậy thì làm sao tớ còn đến tìm cậu chứ?”
Ninh Vô Ưu cắn môi, thật ra Thi Hạ nói cũng đúng.
Nhưng mắt cá chân của cô dường như bong gân rất nặng.
Ninh Vô Ưu vội vàng đi lấy một ít rượu thuốc trị bong gân để xoa bóp giúp Thi Hạ.
“Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466098/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.