Chương trước
Chương sau
Hai đứa con trai của Tô Giai Kỳ đều rất xuất sắc, cho dù là Lệ Cảnh Diễn làm trong giới kinh hoanh hay là Lệ Cảnh Dương bước chân vào giới nghệ sỹ.

Nhưng dù sao cũng là con trai mình, nên có nhiều chỗ Tô Giai Kỳ cảm thấy không yên tâm cho lắm.

Ví dụ như chuyện tình cảm của hai đứa.

Cảnh Diễn đã kết hôn, nhưng mà tình cảm giữa Cảnh Diễn và Thi Hạ……

Tô Giai Kỳ cũng không ngốc, bà vẫn nhìn ra được, có rất nhiều chuyện, chỉ là bà không muốn nói toạc ra thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không biết gì hết!

Về phần Lệ Cảnh Dương, thằng nhóc thối này luôn miệng nói minhg là nam thần toàn dân, các cô gái vây quanh rất nhiều.

Nhưng nếu bắt nó nghiêm túc đi tìm một đứa bạn, điều này còn khó hơn cả việc lên trời.

――

Thi Hạ đi tới cửa thư phòng tầng hai, cắn chặt môi, gõ cửa.
“Ai vậy?”

Bên trong thư phòng vang lên giọng nói của Lệ Cảnh Diễn.

“Là tôi.”

Thi Hạ mím môi, cô có thể nghe được trong giọng nói của Lệ Cảnh Diễn có chút không kiên nhẫn.

Nếu không phải vì yêu cầu của mẹ thì cô thật sự không muốn lên làm phiền Lệ Cảnh Diễn chút nào hết.

“Vào đi.”

Thi Hạ hơi cúi đầu, đi vào bên trong thư phòng của Lệ Cảnh Diễn.

Thư phòng của Lệ Cảnh Diễn giống như chính con người anh, sạch sẽ lưu loát, tuyệt đối không xuất hiện đồ vật không có tác dụng.

Sắp xếp đồ vật chỉnh tề, vị trí không sai lệch chút nào.

Thi Hạ đi qua rồi đặt bát súp gà trong tay mình sang bên phải của Lệ Cảnh Diễn.

“Mẹ nói lúc nãy anh không ăn gì cả, bảo anh mang cho anh một ít.”

Lệ Cảnh Diễn gật đầu coi như đáp lời.

“Đặt ở đây đi.”

“Được.”

Thi Hạ đặt bát súp xuống, liền xoay người đi ra ngoài, không ngờ lại bị Lệ Cảnh Diễn gọi lại.
“Thi Hạ, chờ một chút, làm sao cô và em trai tôi lại quen nhau vậy ?”

Thi Hạ đang quay lưng cho Lệ Cảnh Diễn, nhưng khi nghe lời chất vấn của Lệ Cảnh Diễn, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Cô tồi tệ đến mức không xứng làm quen với em trai Lệ Cảnh Diễn nữa sao?

“Cậu ấy học sau tôi một khóa, quen biết cũng là chuyện bình thường mà!”

Lệ Cảnh Diễn đứng dậy và tới trước mặt Thi Hạ, nhìn vào đôi mắt cô. Trong ánh mắt của Thi Hạ có chút gì đó chút phức tạp.

Tại sao vậy, mối quan hệ giữa cô với Cảnh Dương chẳng lẽ giống như chính anh tưởng tượng, không đơn giản chút nào hả?

Lệ Cảnh Diễn kìm nén cảm xúc trong lòng, hỏi, “Vậy cô biết cô gái tặng ô cho nó là ai không?”

Thi Hạ giật mình, hình như đang nghĩ tới chuyện gì đó.

“Chiếc ô à?”

“Là một chiếc ô in hình quả chanh, có phong cách tươi mát phải không?” Thi Hạ tiếp tục hỏi.
Cô không hề biết được bàn tay Lệ Cảnh Diễn đã siết chặt đến mức trắng bệch rooig.

“Đúng vậy.” Anh nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Thi Hạ cười cười, trả lời, “Ô đó là tôi đưa, lúc đó vừa khéo gặp cậu ấy ở nhà ga mà trời đang mưa nên tôi đưa chiếc ô đó cho cậu ấy thôi.”

Cô cũng không cảm thấy lạ gì, rốt cuộc thì hai người đều là bạn trong Hội sinh viên mà.

Tuy nhiên sắc mặt của Lệ Cảnh Diễn lại thay đổi giống như bị ăn phải thuốc súng vậy.

“Cô rảnh à mà tự dưng lại đưa ô cho người khác?”

Thi Hạ hoang mang, nhưng thật ra cô vẫn chưa hiểu mình đã làm gì sai.

“Tôi…… trời đang mưa lại gặp phải một bạn sinh viên cùng trường, tôi giúp đỡ một chút cũng là chuyện thường thôi mà?”

Chẳng lẽ cô còn làm lơ đi và để em khóa dưới dầm mưa cảm lạnh à?

“Lệ Cảnh Diễn, tôi thật sự chả hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.