Dường như, anh đã dần dần quen với sự tồn tại của cô trong cuộc đời mình rồi.
Nếu có một ngày cô thực sự ra đi, Lệ Cảnh Diễn nghĩ, có lẽ mình không thể nào tưởng tượng được mình sẽ như thế nào.
"Không nên quên, bây giờ cô vẫn còn là bà Lệ đấy." Lệ Cảnh Diễn nhắc nhở.
Thi Hạ cười cười, "Tôi biết rồi, yên tâm đi, tạm thời tôi cũng không đi đâu."
Nhìn anh xem, quả là bá đạo, chiếm lấy trái tim mình, chiếm lấy cơ thể mình, thế nhưng mà, nửa trái tim cũng không chia sẻ cho mình.
Thi Hạ thật sự cũng rất muốn hỏi một câu, Lệ Cảnh Diễn, anh làm như vậy, trong lòng của anh chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn sao?
Bây giờ việc duy nhất Thi Hạ có thể làm được chính là cố gắng chộn sâu tình yêu này vào sâu trong đáy lòng.
Cô không muốn để người khác phát hiện được tỉnh cảm của mình, cho dù là tự mình phải chịu đựng sự đau khổ này nhưng cô cũng không muốn để một ai khác biết được.
Đợi đến lúc Thẩm Giai trở về, cũng là lúc mà cô, Thi Hạ nên mang theo trái tim tổn thương này rời đi.
Những suy nghĩ trong thâm tâm cô sẽ không ai biết được, giống như những chú cá mập ở ngoài biển rộng kia, chỉ biết phát ra loại âm thanh với tần số 52Hz, vĩnh viễn cũng sẽ không ai phát hiện ra nó.
――
Ngày hôm sau, Thi Hạ vừa mới tới công ty, đã nghe được một tin tức cực kỳ tốt.
Cô còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466079/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.