"Bị bệnh cũng bình thường thôi, một ngày ba bữa ăn không đúng giờ, bệnh dạ dày tự nhiên cũng tới." Lệ Cảnh Diễn trả lời thản nhiên.
Dù sao, đến giờ anh cũng không đem chuyện mình bị bệnh dạ dày làm lớn lên.
"Tóm lại, là do tật xấu của anh chứ gì." Thi Hạ gần như không do dự thốt lên.
Lệ Cảnh Diễn để cái muỗng trong tay mình xuống, đối mặt với Thi Hạ.
Thi Hạ biết Lệ Cảnh Diễn đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt này cũng không phải thân thiện mấy, cơ mà cô tiếp tục giả vờ không nhìn thấy nó.
"Thi Hạ, cô lạnh lùng, còn bạo lực vậy, lúc đi học có người theo đuổi cô à?" Lệ Cảnh Diễn hỏi ngược lại.
Thi Hạ một chút cũng không muốn thua dưới tay Lệ Cảnh Diễn.
"Nếu như lúc đó có người theo đuổi tôi, bây giờ tôi còn có thể xui xẻo gả cho anh sao?"
Lệ Cảnh Diễn im lặng một lát, nhất thời cũng không biết phản bác câu nói của người phụ nữ này như thế nào.
Nói cô cưỡng từ đoạt lý (*),hay nên nói cô rất vô lý đây!
(*) Cưỡng từ đoạt lý: già mồm át lý phải, cả vυ" lấp miệng em.
"Thi Hạ, tôi đúng là không thể nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng nào trong cô..."
Lệ Cảnh Diễn vừa nói, còn đặc biệt khoa tay múa chân.
Nhưng mà Thi Hạ cũng không phải đèn cạn dầu.
Cô mỉm cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn, mặc dù chỉ là một nụ cười ngay khóe môi, cũng khiến cho Lệ Cảnh Diễn một cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466065/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.