Sau khi Lệ Cảnh Diện xuống xe, bất ngờ trực tiếp ôm Thi Hạ xuống xe.
Thi Hạ có chút ngại ngùng, cô vừa nghĩ rằng bản thân có thể tự mình đi được.
Tuy nhiên, cô cử động môi vài lần, sau cùng là không nói gì, chỉ ôm vào cổ của Lệ Cảnh Diễn.
Cô không biết là do bản thân quá mệt rồi không muốn nói, hay là cái ôm của Lệ Cảnh Diện lúc này quá ấm áp, cô không nỡ nói ra.
Lệ Cảnh Diễn ôm Thi Hạ đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy cô nằm xuống, Lệ Cảnh Diễn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần suy nghĩ về chuyện gì nữa, hãy ngủ một giấc đi khi thức dậy, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
Lệ Cảnh Diễn nói, xoa xoa mái tóc của Thi Hạ, ánh mắt dịu dàng, Thi Hạ bừng tỉnh trong giây lát, cô giống như là cô công chúa nhỏ được Lệ Cảnh Diễn nâng niu trong lòng bàn tay.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ một chút, cái cách của anh thật giống như an ủi một đứa trẻ vậy.
Nhìn thấy Thi Hạ ngoan ngoãn gật đầu, Lệ Cảnh Diễn mới xoay người rời đi.
Thi Hạ không biết bản thân đã ngủ bao nhiêu lâu, lần này cô không đặt báo thức nhưng cô đã ngủ rất bình yên.
Trong thực tế, dường như đôi khi buông bỏ bản thân không suy nghĩ bất cứ điều gì cũng rất hạnh phúc.
Sau khi thức dậy, đánh răng xong Thi Hạ cũng không trở về công ty.
Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bình tĩnh gọi điện cho trợ lý của mình, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466051/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.