Thi Hạ cười lạnh, biết rằng lúc này không nên nói gì, nên ngậm miệng lại.
Nếu như thật sự không nhịn được thì cứ cắt bỏ lưỡi của mình là được rồi.
"Quần áo là tự tôi mua, không liên quan đến anh ta." Thi Hạ thản nhiên trả lời.
Cô có tay có chân, còn có thể tự mình kiếm tiền, tại sao cô phải lấy mọi thứ từ Lệ Cảnh Diễn?
Nếu như thế này được coi là hạnh phúc, vậy thì, cô không cần.
"Cho nên, cô chủ Lệ đây là đang muốn trách cứ tại sao chồng của mình không mua quần áo cho mình hay sao?"
Giọng nói của Lệ Cảnh Diễn vang lên từ phía sau mọi người.
Thi Hạ ngây ra một chút, cô không ngờ Lệ Cảnh Diễn lại xuất hiện vào lúc này.
Lời của Lục Hinh Lâm là giả, anh ta căn bản đã không ra ngoài, đúng không?
"Không dám, làm sao dám nói." Thi Hạ mỉm cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Tuy nhiên, cô thật sự rất muốn hỏi cho rõ ràng, tại sao Lệ Cảnh Diễn lại đến đây vào lúc này, là muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân, hay là đang có một ý định khác?
Nhưng đứng trước bạn bè và người nhà của mình, còn có cả phóng viên, Thi Hạ chỉ có thể làm theo.
Lâm Cảnh Diễn cười, nhìn Thi Hạ với ánh mắt hư hỏng, "Nhưng mà tôi thấy Hạ Hạ của tôi chính là có ý đó!"
Thấy Lệ Cảnh Diễn đột nhiên tới đây, Bạch Xu lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
"Cậu chủ nhà họ Lệ, cậu tới rồi đấy à!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466047/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.