Chương trước
Chương sau

Sáng hôm sau anh đến công ty như thường lệ. Anh vừa vào trong phòng làm việc ngồi thì trợ lý Lâm liền mang đến 1 tờ báo cho anh. Đập vào mắt anh là 1 thông tin mới nhất hiện nay công ty Trịnh Gia buộc phải phá sản vì số tiền nợ ngân hàng không thể trả. Công ty đang bị niêm phong cho đến khi có người thu mua lại.

Mặt anh nghiêm nghị lại. Trầm tư suy nghĩ được 1 chút thì anh gọi trợ lý Lâm vào. Trợ lý Lâm nhanh chóng bước vào

-Trịnh tổng cậu cần tôi làm việc gì? - Lâm Trung Nhân

Anh không nóng không lạnh nói

-Sang ngân hàng thu mua lại Trịnh Gia cho tôi. Cho người sửa sang lại. Kiến trúc phải thay đổi lại giống như Trịnh Thị. Tất cả những gì của Trịnh Gia còn sót lại thì vứt hết cho tôi_anh ra lệnh

-Vâng thưa Trịnh tổng_trợ lý Lâm

-Đặt tên cho nó là Trịnh Thị 2. Nó sẽ là trụ sở phụ của Trịnh Thị - anh nói

-Được thưa Trịnh Tổng. Cậu cần gì nữa không? - trợ lý Lâm khéo léo hỏi

-Không! Đi làm việc của tôi giao cho anh đi. Tôi muốn hoàn thành trong ngày hôm nay - Trịnh Tuấn

-Tôi sẽ cho tiến hành ngay - trợ lý Lâm nói xong thì lập tức đi ra khỏi phòng làm việc của anh.

-----------dãy phân cách------------

Trong 1 căn biệt thử khá là cổ cực kỳ xa hoa. Bên trong không khí rất ảm đạm. 1 người đàn ông trung niên đang ngồi vò đầu bứt tóc. Phải, chính là ông Trịnh Tú. Ngày hôm nay ông đã chính thức mất đi tất cả. Công ty mất tiền bạc của cải ông phải đổ ra hết để đền bù cho đối tác trả số tiền còn thiếu cho ngân hàng. Sau khi bán công ty nhưng vẫn không thể trả hết nợ cho ngân hàng nên ổng phải bán tất cả những thứ còn lại để giải quyết. Ông chính thức trắng tay. Ông chỉ còn lại căn nhà này và 1 chiếc xe ô tô tầm thường. Ông nghĩ không chừng ông cũng phải bán căn nhà để xoay sở.

Còn Dương Thùy Mỹ thì bị sốc nặng cô ta cứ luôn miệng mắng ông là không biết làm ăn. Cô ta trách móc ông. Một lần thì ông có thể nhịn, nhưng cô ta cứ la mắng cả ngày khiến ông khó chịu và quát lại cô ta. Hai người cứ đấu khẩu

-Anh làm ăn cái quái gì vậy chứ?. Bây giờ cuộc sống tôi phải như thế nào đây - cô ta rống lên

-Cô câm miệng  đi. Tất cả đều do cô lựa chọn, tôi không ép buộc cô phải bên cạnh tôi. Cô đã phụ con trai tôi dùng thủ đoạn hèn hạ để lên giường với tôi chỉ vì 1 chữ TIỀN. Khiến cha con tôi không nhìn mặt nhau. Cô còn đứng ở đây trách móc cái gì. Cô có giỏi thì cô đi kinh doanh kiếm tiền đi. Sao cô chỉ biết tiêu tiền của tôi 1 cách phung phí mà không biết tôi phải kiếm nó 1 cách cực khổ chứ - ổng đã không chịu nổi nữa rồi, ông không thể nhẫn nhịn cô ta nữa nên dùng hết sức quát lại khiến cô ta rùng mình.

----------dãy phân cách--------------

Bây giờ là 16h chiều. Báo tiếp tục ra tin mới. Trịnh Gia đã được Trịnh Thị mua lại và sửa sang lại hoàn toàn. Trịnh Gia đã biến thành Trịnh Thị 2 là trụ sở phụ của Trịnh Thị.

Tin tức lan truyền rất nhanh khiến cho mọi người trong công ty tất bất ngờ.

Nhân viên thì ngạc nhiên với tin tức này. Nhưng còn anh thì cảm thấy bình thường.

Khi Trịnh Tú biết chuyện con trai của mình đã thu mua lại công ty của ông. Ông cũng rất mừng. Nhưng vẫn đau đớn khi mất đi tất cả. Những tâm huyết của cuộc đời ông đã tan biến trong phút chốc.

Ông bây giờ chỉ biết uống rượu. Uống đến chết đi sống lại. Ông cứ vừa uống vừa chạy xe vì ông ghét cảm giác ở nhà. Phải nhìn thấy Dương Thùy Mỹ càu nhàu ông thật sự ớn tới tận cổ rồi.

Mọi người cứ tưởng ông có vợ trẻ sẽ rất sung sướng nhưng họ không biết rằng ổng cũng chỉ vì 2 chữ "trách nhiệm". Ở chung với cô ta thì trong đầu ông lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh mà đứa con trai duy nhất của mình bị phản bội, nghĩ đến là lòng ông lại đau giống như có ai đó cầm dao đâm thẳng vào vậy. Nhưng con trai ông đã thành công trong sự nghiệp vậy là tốt rồi. Ông cũng đã rất mãn nguyện
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.