Cô và anh vừa ngồi vào xe thì anh lập tức khởi động máy rồi cho xe chạy. Cô ngồi bất lực dựa cả người vào ghế, tay cô bất giác níu chặt váy của mình, khuôn mặt trắng bệch . Anh vừa lái xe vừa quan sát tỉ mỉ hành động của cô
-Em cứ tiếp tục như vậy e rằng váy sẽ rách_ anh chậm rãi nói
Cô quay sang nhìn anh một chút rồi cụp mắt xuống nói
-Em thật sự rất sợ!_ cô nói
-Sẽ ổn thôi!. Mẹ của chúng ta sẽ rất kiên cường, anh nghĩ bà ấy sẽ không xa chúng ta nếu chưa được nhìn thấy và nghe được tiếng " bà ngoại"_ anh nhàn nhạt nói nhưng ẩn chứa sự khích lệ và an ủi
-Bà ngoại gì chứ???. Anh còn có tâm trạng đùa giỡn được sao?_ cô đang lo lắng thì nghe anh nói như vậy nhất thời ngượng ngùng nhưng lại có chút gì đó ngọt ngào dâng lên trong lòng
-Anh nói thật!!!. Chúng ta là vợ chồng chuyện con cái là sớm muộn. Anh nghĩ mẹ cũng đang mong đợi. Tâm tư của người già chẳng phải thường như thế sao?. Anh biết em đang rất lo lắng nhưng anh nghĩ mẹ sẽ kiên cường vượt qua vì bà ấy không muốn để lại đứa con gái của mình mà ra đi khi còn quá sớm_ anh nói dứt câu thì nắm chặt lấy tay của cô nói thêm " Yên tâm anh vẫn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn bên em"
-Cảm...cảm ơn anh_ cô vừa nói vừa khóc
-Ngoan! Không được khóc. Em không thể yếu đuối. Hơn ai hết mẹ sẽ không muốn thấy em khóc và...anh cũng vậy_ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-lanh-lung/1302550/chuong-71.html