Hiểu lầm được hoá giải, cảm xúc lên ngôi, Cận Thời Xuyên về tới phòng ngủ liền tiện tay vứt áo vest lên trên ghế sô pha, ngồi phịch xuống, khoé môi liên tục vểnh lên một đường cong rực rỡ.
Cho tới khi Viễn Hi Đình lên đến, anh mới ngừng cười, giả vờ thiết lập lại bộ dạng lạnh lùng thường nhật.
Bầu không khí quay về trạng thái bình thường, chỉ còn lòng người rạo rực.
Tuy nhiên, cả anh và cô đều đã học được cách che giấu, che đi tất cả những suy nghĩ vào sâu trong cõi lòng, để không ai biết, nhằm giữ lại một chút tâm tư cho riêng mình.
Trải qua mười năm cách trở hàng vạn núi sông trùng trùng, cả anh và cô ít nhiều cũng đã có sự thay đổi, không còn vẹn nguyên giống như thủa ban đầu, càng không bốc đồng nói ra hết những tâm tư trong lòng mình như trước, bao nhiêu niềm vui lẫn nỗi buồn đều được phủ kín bằng một lớp băng tuyết không bao giờ tan chảy.
“Cạch” lên một tiếng, cửa đóng lại, tiếng dép loẹt quẹt càng lúc càng tới gần anh hơn.
“Anh… đi tắm trước đi, em có chút việc phải làm cho xong.” Viễn Hi Đình vừa nói vừa ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính lên.
Cận Thời Xuyên liếc mắt nhìn Viễn Hi Đình một cái đầy ý vị sâu xa, rồi bước thẳng vào phòng chứa đồ, ôm quần áo đi tắm.
Tiếng nước rả rích vang lên, từng giọt từng giọt lăn dài trên cơ thể cường tráng của anh, mang theo một luồng hơi âm ấm, thẩm thấu qua da, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861838/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.