Cận Thời Xuyên hồng hộc xông vào cửa biệt thự của chú thím hai, lạnh lùng hỏi người hầu: “Thím tôi đâu?”
“Bà chủ đang dắt chó dạo trong vườn ạ”. Cô người hầu run rẩy chỉ về hướng vườn hoa cách đó không xa.
Nghe thấy tiếng chó sủa, Tôn Lệ Vân liền ngẩng đầu lên nhìn, môi liền nở nụ cười đầy giả tạo. “Thời Xuyên tới đó à. Mới gặp ban nãy mà cháu còn đến đây tìm thím là có việc gì sao?”
Anh không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn hỏi thím đã làm gì vợ tôi?”
Tôn Lệ Vân vẫn cười, ánh mắt tràn ngập tà ác: “Làm gì là làm gì? Con hỏi vậy là có ý gì?”
Con người Cận Thời Xuyên trước nay không ưa dài dòng, càng không nói tới hai lần. Nếu Tôn Lệ Vân vẫn nhất quyết không nhận lỗi thì anh cũng không cần phải nói nhiều.
Liếc mắt thấy cây kéo tỉa cành treo trên nhành cây bên cạnh, anh liền với tay đoạt lấy, ném một đường thẳng về phía Tôn Lệ Vân. Chiếc kéo nhọn hoắt như mũi tên lao tới, cắm lên đầu con chó của bà ta, nó lập tức ngã xuống, máu chảy thành sông.
Tôn Lệ Vân sững sờ, đôi con ngươi mở to ra, tay chân run bần bật, một vài giọt máu chó bắn lên quần áo của bà ta.
Gương mặt Cận Thời Xuyên vẫn lạnh như thường, không một chút biến đổi sắc thái, ánh mắt anh tràn ngập hung ác, giọng nói nhuốm đầy tà mị. “Đây chỉ là cảnh cáo thôi! Nếu có lần sau sẽ không phải chó chết đâu…”
“Vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861806/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.