Cơ thể cô vốn đã rã rời vì nhiều ngày tăng ca liên tục, lại bị anh hành hạ suốt một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, nên khi vừa tắm xong trở ra phòng ngủ, cô chẳng còn sức để quan tâm tới thế giới nữa, trực tiếp nằm vật ra giường, nhắm mắt lại rồi thiếp đi.
Cận Thời Xuyên vừa trở ra, thấy cô vùi mình trong đống tóc ướt ngủ ngon lành thì không khỏi lắc đầu. Anh chậm rãi đi tới, ngồi xuống đầu giường, dựng cô ngồi dậy. “Em còn chưa sấy tóc, ngủ gì mà ngủ, bệnh ra đó.”
Mắt cô chẳng thể nào vén lên nổi, miệng lẩm bẩm bằng chất giọng ngái ngủ: “Em không còn sức nữa rồi, mặc kệ đi, thể nào mai sớm nó cũng khô à.”
Cô nghiêng người muốn nằm xuống lại bị anh kéo dậy: “Dựa vào anh ngủ đi, anh sấy tóc giúp em.”
Viễn Hi Đình không ừ hử thêm tiếng nào, trực tiếp gục đầu vào lồng ngực anh, ngủ ngon lành.
Anh bật cười: “Em là heo đó à. Ở đâu cũng ngủ cho được.”
Sau khi sấy khô tóc, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn lên người cô, sau đó cúi đầu hôn nhẹ trên vầng trán nhấp nhô của cô. “Ngủ ngon.”
Ngày cuối tuần, sắc trời xám xịt, những đám mây trắng đục phủ kín bầu trời.
Mùa thu tới, hàng cây rụng lá, trên mặt đường trải dài xác lá vàng khô.
Thời tiết không còn oi bức, đã bắt đầu se se lạnh.
Gia đình ba người nhà Viễn Hi Đình lái xe hướng tới khu mộ ngoại thành nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861801/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.