Thần thức của Cận Thời Xuyên nửa tỉnh nửa mơ, lâng lâng nhìn Viễn Hi Đình không rời, trong khoé mắt ngập tràn thâm tình, bao nhiêu nét hung hãm ban nãy đều tiêu biến, chỉ còn lại sự dịu dàng vô biên.
Trái tim Viễn Hi Đình đập dữ dội tựa như sóng vỗ, không cách gì kiểm soát được.
Cô luống cuống phớt lờ ánh mắt của anh đi, xoay người nhìn Kiều Tầm một cái, rồi dõng dạc nói: “Xin lỗi, anh ấy uống say rồi. Chúng tôi sẽ chịu tiền thuốc men của anh, thành thật xin lỗi.”
Kiều Tầm nổi tiếng hung bạo tàn ác, lạnh như một phiến băng vạn năm không tan, một khi đã đụng tới hắn thì xác định chết không có chỗ chôn.
Hắn một tay ôm lấy vết thương đẫm máu trên bả vai, đứng thẳng người dậy, quắt ánh mắt sắc lạnh lên nhìn Viễn Hi Đình, ấn đường đen lại. “Mẹ kiếp, ông đây không cần mấy đồng tiền lẻ đó. Tiền… ông đây không thiếu, hôm nay ông đây cần mạng hắn ta.”
Thanh âm khàn khàn tràn đầy quỷ mị, đôi mắt lạnh của hắn càng trở nên nhạy bén, thu lại một tia hung tàn vô biên.
Viễn Hi Đình run rẩy, dang hai tay chắn ngang trước người Cận Thời Xuyên. “Không được, tôi sẽ không cho phép anh làm hại anh ấy.”
Ôn Diên bước lên trước một bước, nói: “Kiều đại ca, mong anh tha mạng,… đừng chấp nhặt với người say. Anh hãy nể tình cậu ta là thiếu gia nhà họ Cận mà nương tay,… có được không?”
Mi tâm của Kiều Tầm khẽ nhíu lại, sau đó lại cất lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861789/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.