Con người Ôn Diên trước nay luôn cợt nhả, không đáng tin, vào lúc then chốt lại rất gì và này nọ.
Lời đề nghị của Ôn Diên quả thực có chút ngông cuồng, nhưng ngông cuồng hơn nữa là Lưu Đào lại cảm thấy rất có lý.
Từ trước tới nay, Lưu Đào vẫn luôn ấp ủ ước mơ nho nhỏ trong lòng. Đó là mở một quán cà phê và bánh ngọt của riêng mình. Chỉ là chưa có cơ hội thực hiện, hay là nhân lúc này triển khai luôn, có khi lại gặt hái được thành tựu lớn.
“Tôi biết mình muốn làm gì rồi.” Lưu Đào vui vẻ đứng dậy, không kìm được kích động mà nói với Ôn Diên. “Từ nhỏ tôi đã thích làm bánh ngọt, mà Đình Đình lại thích ăn bánh ngọt. Cho nên, tôi luôn muốn có một cửa hàng cà phê và bánh ngọt của riêng mình, còn cậu ấy lại muốn có chiếc bánh độc nhất vô nhị mà tôi làm riêng cho cậu ấy. Hazza… Cũng đã tới lúc tôi nên gác lại mọi thứ, tập trung cho sở thích của mình rồi.”
Ôn Diên cười rạng rỡ, ngẩng ánh mắt thâm tình lên nhìn Lưu Đào: “Bà chủ Lưu, có cần tuyển tạp phụ chạy vặt không? Tôi đây nguyện lòng làm trâu làm ngựa không công cho bà.”
Lưu Đào khẽ nhướng mày, vui vẻ đáp lại: “Được thôi!”
Ý tưởng của Lưu Đào mau chóng được thực hiện, đầu tiên là tìm vị trí để thuê cửa hàng, tiếp đó tới việc sửa chữa và trang trí, in catolo, gắn biển hiệu.
Những khi có thời gian rảnh, Viễn Hi Đình vẫn thường xuyên ghé tới quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-cua-tong-giam-doc-cao-lanh/2861736/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.