Anh bực tức khi thấy phản ứng của cô vẫn không hề có sự di chuyển nào cả. Tại vì cô vẫn đứng im ở đó không hề có động thái nhúc nhích hay chuyển động, mắt nhìn đi chỗ khác cũng không cần bận tâm đến sự có mặt của anh. Anh hừ giọng , quay trở lại xem xét tình hình rồi chuẩn bị lên lầu.
Cô khẽ đi vào. Cô ngồi xuống ghế sofa phòng khách , quay ngoắt đi sang một bên. Cũng tốt ở đây chỉ có anh và cô thế sao chúng ta phải làm khó nhau trong khi cả hai đều không muốn mọi chuyện phức tạp lên.
Màu đen bao trùm lên mọi vật. Bên ngoài không khí đã im lặng hết, nhường lại không gian cho con người có thời gian nghỉ ngơi thư giãn sau một ngày làm việc căng thẳng, áp lực dồn nén. Anh nằm trên giường hồi lâu nhưng cố mãi trong lòng cũng không yên. Tối hôm đó , cô ngủ ngoài phòng khách.
Sáng hôm sau , cô được đánh thức bởi người giúp việc đang ngồi gần kề cô.
" Cô chủ ơi , cô chủ ơi " Tiếng gọi vẫn đều đều bên tai cô. Cô đã nghe thấy nhưng mắt cô lờ mờ mãi chưa thể mở mắt ra được. Cô vẫn còn ngái ngủ. Mãi sau cô mới có thể nhìn rõ mọi vật. Hình ảnh trước mắt cô thấy hơi sợ. Từ nhỏ đến lớn cô đặc biệt không thích ai nhìn chằm chằm vào mình và còn không dừng lại nữa. Thật đáng sợ quá. Đối với cô nó như là một cực hình vậy
Cô liền ngồi bật dậy ổn định lại tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896416/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.