Cô hí hửng nhấc máy lên , nói chuyện:" Ông gọi con có chuyện gì không ạ ? "
Ông nội cô ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng của cô rất cảm kích nói:" Ông nhớ con đấy mà. Con xem mới xa ông có một ngày ông đã nhớ con rồi "
" Dạ. Ông có uống thuốc đầy đủ không ạ ? " Ông nội cô bị bệnh. Lúc còn trẻ , ông nội cô làm cảnh sát chẳng may bị bệnh liên quan đến trí nhớ nên phải uống thuốc điều trị. Về khoản này , cô đảm nhiệm. Không biết giờ thì ai làm ? Có thể là dì Lam. Dì Lam là người giúp việc từ rất lâu rồi. Ông nội cô cũng quý dì Lam thì phải.
" Có chứ " Ông nội cô cười. Nhìn về phía đồ ăn kia , thật ra là không ăn không uống gì
" Ông còn ai chơi cờ không ạ ? " Cô hỏi
" À thì chơi một mình. Con yên tâm đi ông không sao đâu " Ông nội cô cười hiền
" Vậy ông nhớ uống thuốc đầy đủ , ăn có chất dinh dưỡng là được " Cô nhắc nhở. Thả đồ ăn vào xào , tiếng đồ ăn xèo thật khiến người ta chói mắt.
" Ừ. Con đang làm gì đó mau làm đi " Ông nội cô giục. Ông là người dạy nấu ăn cho cô , dạy cô chơi cờ. Dạy cô biết thế nào là nghi lễ cúng hằng năm. Ông nói:" Dù thế nào cũng không nên quên ngày này " Ông nội cô rất yêu bà nội , bà mất ông rất buồn. Nhưng rồi ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896407/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.