Trong phòng khách , ông nội cô đang cầm cốc trà lên uống , phong thái nhã nhặn. Cũng không biết từ khi nào , ông nội cô đã quen thuộc về những niềm vui nho nhỏ ở tuổi già. Cứ sáng ra sẽ ngồi uống trà rồi đọc báo , sau đó tập thể dục rồi ăn sáng.
Sau đó lại tưới hoa và cây cảnh rồi lại ngồi nghỉ ngơi , khi thì chơi cờ một mình , cũng không đi đâu cả. Ông nội cô hay lo lắng lắm. Hễ cứ ăn cơm xong , ông nội cô lại buồn.
Thỉnh thoảng ông lại ngồi ở ngoài ngắm nhìn những chậu hoa trước mặt, lát sau lại thở dài. Ông nội nhớ cô nhưng lại không muốn để cô phải lo lắng.
Ông đang đọc báo trên tay , do mắt ông đã mờ nên ông phải sử dụng đến kính lão. Ông đeo lên , tiện cầm lên tờ báo rồi đọc. Vừa đọc vừa uống trà rất khoan thai , từng động tác nhịp nhàng. Cô vẫn đứng sau Khả Ái quan sát
Ông nghe thấy tiếng Khả Ái liền ngước mắt lên , dò hỏi:" Ai vậy ? Lại dẫn bạn đến à ? " Thường ngày rất ít khi Khả Ái dẫn người nào đó về nhà nếu có cũng chỉ bạn bè.
Ông nội khá ngạc nhiên nhưng rồi cũng dừng lại động tác của mình.
Khả Ái mừng rỡ , tỏ vẻ bất ngờ:" Không phải đâu ông ông nghe con đi " Nói rồi Khả Ái xua tay.
" Vậy là ai ? " Ông nội cô đặt tờ báo xuống mặt bàn phòng khách rồi lại ngẩng đầu lên xem xét dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896374/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.