Hôn lễ diễn ra trước toàn thể mọi người là thế nhưng mà cả hai đều biết rõ vị trí của mình trong lòng đối phương nên họ tự khắc đã biết mình nên làm gì.
Trạch Nguyên biết sự thật về Ánh Tuyết, cuộc sống của anh tràn ngập niềm vui. Mỗi khi thấy cô bên anh, trong lòng anh tự dưng cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường
Từ những điều giản dị nhất cho đến lớn lao, mọi thứ hóa như dễ dàng đến thần kì. Tự dưng trong lòng anh lại cảm thấy vui vẻ lạ thường, không còn trầm uất như xưa nữa. Ánh sáng đã dần xuất hiện xua đuổi đi những tăm tối ẩn sâu bên trong lòng anh.
Trạch Nguyên cũng biết ơn cuộc sống này đã ban tặng Ánh Tuyết cho mình. Anh mỉm cười vì cô đã xuất hiện, đem những tia nắng ấm áp, dịu dàng nhất đến với mình.
Ông Lục thấy anh cứ nhìn chằm chằm xuống dưới đất, lâu lâu lại tự mỉm cười một mình. Điệu bộ này hình như chưa bao giờ anh thể hiện nó ra ngoài?
"Con đang nghĩ gì vu vơ thế?" Ông nội nhìn hồi lâu, sau mới lên tiếng hỏi. Nhận thấy mình thể hiện hơi quá đà, anh vội điều chỉnh lại tâm trạng, chỉnh lại cả cà vạt đeo trên cổ mình, hơi mím môi.
Trạch Nguyên không tính nói cho ông nội biết về mình đang nghĩ gì nhưng lại không ngờ vẻ mặt lúc nãy của anh đã bị ông nội biết rõ.
"Dạ ... chỉ là ..." Giọng nói của Trạch Nguyên ngập ngừng, nửa muốn nói nửa lại không muốn. Nhưng ... sao anh lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896304/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.