Trong tình thế ngượng nghịu này cả hai cũng không muốn đối phương phải khó xử.
Cậu chính là người đã bế crush ra ngồi ghế đá, chỉ cần nhìn lên là thấy bầu trời rộng lớn bao la.
Trên trời là một màu đen huyền bí. Tô điểm trên bức tranh huyền bí kia chính là những thứ ánh sáng màu vàng.
Không chói lóa, cũng không quá nổi bật nhưng cũng khiến cho con người thở dài não nề.
Đúng là: cảnh buồn người có vui đâu bao giờ!!
Lục Trạch Lễ muốn được tâm hồn xoa dịu nên muốn tâm sự với cảnh vật. Cảnh vật lại hữu duyên vô ý làm cho con người muốn buông cũng không được, nắm thì lại càng thêm nặng hơn mà thôi.
_________________________
Cậu không muốn làm khó crush vì cậu hiểu rất rõ về Lưu Khánh Ly.
"Sao tôi lại ở ... ở đây!?"
Lưu Khánh Ly đưa tay lên vén tóc mai sang hai bên má cho gọn, ngập ngừng hỏi.
"Tại ... trời tối rồi mà tôi lại không biết địa chỉ nhà cô cho nên tôi mới đưa cô đến đây để ngắm buổi đêm. Bầu trời hôm nay công nhận đẹp thật"
Câu cuối cùng khiến cho hai người sượng trân, không biết nói thêm gì.
Cậu nghiêm túc nhìn Lưu Khánh Ly. Không khí lúc này như tô điểm thêm cho hai người họ: vừa lung linh, huyền ảo vừa lãng mạn, ngọt ngào sâu lắng.
Lưu Khánh Ly mỉm cười nói:"Đúng là rất đẹp. Nhưng có thứ dù đẹp đến đâu cũng không thể nào không bị che mờ"
Ý của Lưu Khánh Ly là ánh sáng có đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896263/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.