Không để cho anh và Lục Trạch Lễ đi chung nên cô đã nhanh chóng làm cho hai người kia bị thu hút sự chú ý.
Mộc Ánh Tuyết chạy vội vào bên trong. Lục Trạch Nguyên và Lục Trạch Lễ đứng ở ngoài nhìn nhau ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
"Đi"Lục Trạch Nguyên gật đầu ra hiệu. Lục Trạch Lễ lập tức hiểu ý, chạy theo. Cả hai cùng chạy theo cô vào bên trong rừng thông rậm rạp, u tịch yên ắng đến đáng sợ.
Lẩn sau những tán lá thông, lấp ló có một mái tóc ẩn hiện giữa những thân cây thông mọc san sát nhau, nối tiếp đó là những cây thông non mới nhú, cành lá non tơ hệt như đôi bàn tay của một đứa trẻ như đang ôm lấy cơ thể của Lưu Khánh Ly.
Mộc Ánh Tuyết tinh ý, vụt chạy qua một đám vũng lầy để tiến gần hơn xem hình bóng con người kia là ai. Không uổng công cô đã cố gắng nhảy qua vũng lầy kia.
Lưu Khánh Ly nằm mệt mỏi tựa đầu lên thân cây ấy xuất hiện rõ nét trước mặt cô. Cô vội ngồi xuống, khẽ lay người của bạn mình dậy nhưng cơ thể Lưu Khánh Ly hiện giờ mềm oặt, ngã nhào về phía người cô.
Cô lấy tay đo nhiệt độ cơ thể của bạn mình rồi đưa ra kết luận:"Hơi nóng chắc phải sốt 39 độ rồi"
Cô ráo giác nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng tất cả chỉ là con số không tròn trĩnh.
*Hai người kia đi đâu mất rồi!?*Cô khó nhọc liếc mắt tìm kiếm một thứ gì đó. Hình như trong rừng thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896257/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.