"Anh không để cho tôi yên là sao!?"Cô bực mình ra mặt, anh ngồi im thin thít không dám động đậy.
"Anh chỉ muốn giải thích cho em hiểu thôi. Anh và Phó Uyên chỉ là quan hệ công việc. Em không tin à!?"
Anh quay lại lấy laptop rồi ngồi nguyên vị trí cũ. Cô không thèm nhìn anh, trực tiếp ngồi uống cafe.
"Cafe này ở đâu vậy!?"Cô thuận miệng hỏi.
Anh được đà nên ngồi sát lại, đặt laptop trên bàn rồi ôm eo cô.
"Cafe do Phó Uyên mang tới ..."Anh chưa nói xong thì đã bị tiếng của ly đặt mạnh xuống bàn, mẻ luôn một góc, đủ hiểu cô không vui cỡ nào rồi.
"Phó Uyên? Anh với cô ta gian gian díu díu với nhau rõ rành rành mà!? Cô ta được quyền vào đây còn tôi thì phải hẹn trước rồi thì là phải đưa cả bằng chứng hẹn trước thì mới được vào? Công bằng ở đâu!?"
Cô tức giận hét vào mặt anh một tràng, không ngừng nghỉ. Anh không biết cách giải quyết êm xuôi chuyện này, mặt anh tỏ rõ sự buồn rầu nhìn cô.
Cô thấy mình cũng có chút quá đáng nên cũng im lặng, hờn dỗi quay mặt đi hướng khác. Anh quỳ xuống dưới đất, ôm chầm lấy cô từ phía dưới.
"Anh không có gì với cô ta cả!!"
"Sao mà tôi tin anh được!?"Cô liếc mắt nhìn anh.
"Anh với người khác không hề có tình cảm gì chỉ có em thôi"Bàn tay của anh ôm sát người cô lại gần người mình rồi tham lam hôn lên xương quai xanh của cô.
Môi anh chạm vào xương quai xanh, từ từ di chuyển lên trên gương mặt của cô.
"T ... thả ..."Cô cố gắng dùng sức đẩy anh ra nhưng mà không được, anh ôm cô cũng là lúc dây thần kinh của cô bị tê liệt, cô không còn sức để chống cự như ban đầu nữa, toàn thân cô lúc nãy thả lỏng, ngã vào người anh.
Anh đang quán tính bị đẩy xuống đất, cô trèo lên người anh.
"Là em khơi dậy con thú trong anh trước. Ánh Tuyết anh không thể nhịn nổi ... nữa"
Lục Trạch Nguyên ôm cô vào lòng, hôn cô nhẹ nhàng rồi từ từ tách môi cô ra, dần dần tách từng kẽ răng và lấy hết mật ngọt.
Cô lúc này đã không còn cố gắng chống cự mà đã chủ động hôn anh.
"Em là duy nhất của tôi"Cả hai hôn nhau đắm đuối trong phòng làm việc tĩnh lặng.
"Tôi không tin"Cô rời khỏi môi anh, anh nắm tay cô thật chặt không cho cô cử động.
"Ngay từ đầu tôi đã chọn em ... "Lục Trạch Nguyên đỡ cô ngồi dậy trên ghế, thoát y rồi nói:"Sau hôm nay em chính thức làm vợ tôi"
Anh hôn lên trán cô ngọt ngào rồi cười ma mãnh. Anh từ từ cởi đồ trên người cô, vừa hôn vừa cởi khiến không gian trở nên quắn quéo.
Cô giữ tay anh lại khi bộ đầm của cô đã bị cởi gần hết.
"Em ... không thể ..."Lý trí của cô mách cô rằng không thể làm loại chuyện này được nhất là khi đang ở trong công ty có rất nhiều người sẽ chứng kiến.
"Ngoan nào. Cho tôi chiếm hữu em đi"Anh cởi bỏ áo ng*c của cô ra, tham lam sờ nó khiến cô run lên bần bật.
"Ở đây là công ty"Cô quay mặt đi hướng khác.
"Không sao đâu. Đợi anh một lát"
Lục Trạch Nguyên đứng lên rồi bế thốc cô lên, cô nhìn anh khó hiểu.
"Anh tính bế tôi đi đâu thế!? Phó Uyên cô ta thích anh kìa!! Thả ... tôi ra ... A"
Cô kêu lên khi bị quăng xuống ga giường màu trắng, cô sợ hãi tìm cách chạy trốn nhưng mà anh đã chốt cửa phòng nghỉ giữa giờ rồi.
Anh từ từ tiến đến gần cô, cô sợ hãi lùi vào góc giường, hai chân cô co lên, liên tục lắc đầu.
"Lục Trạch Nguyên tôi xin anh ... tôi xin anh mà .. đừng ..."Mộc Ánh Tuyết van xin không ngừng nhưng Lục Trạch Nguyên không thèm quan tâm tới, anh vẫn tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Tôi không thể nào như là 'bình hoa di động' một chỗ được. Ánh Tuyết tôi muốn em mãi là của tôi!! Trước đây, bây giờ hay thậm chí là sau này vẫn thế"
Anh nhìn cô bằng đôi mắt chiếm hữu rồi tiến đến, lôi tuột cô nằm xuống giường.
"Lục Trạch Nguyên"Cô gọi tên anh mà lòng đau như cắt.
"Ánh Tuyết tôi yêu em"Lục Trạch Nguyên cởi quần rồi vuốt nhẹ thứ mà anh luôn muốn làm với cô.
"Tôi xin lỗi mà Lục Trạch Nguyên tôi không dám trêu anh nữa"Cô chắp tay lại, nước mắt rơi đầm đìa trên đôi gò má.
"Em gọi tôi là chồng thì tôi sẽ tha cho em"Anh nhếch môi cười rồi đút cậu nhỏ vào bên trong của cô. Cô sợ hãi, nắm chặt tay anh như cầu xin.
"Tôi sẽ gọi mà .."Cô khóc to hơn khiến cho anh mạnh bạo hơn.
"Chồng"Mộc Ánh Tuyết gọi anh nhưng trong lòng thì đang không chấp nhận.
"U ... ư... ưm ..." Cô rên lí nhí trong miệng.
Anh mỉm cười gian tà:"Cơ thể của em ... thành thật hơn nhiều đó"
Cô không thể nào chống lại cơ thể lực lưỡng của anh, cô thả lỏng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Chống cự lại người thiệt chỉ là cô.
_______________________
Cuộc yêu của họ diễn ra trong hai giờ, toàn thân cô toàn vết hôn của anh, cô khó nhọc nằm im một chỗ, không nhúc nhích.
Lục Trạch Nguyên rời khỏi người cô, lấy khăn lau hết t*nh dịch trên người cô.
Anh lau đến đâu là cô run nhẹ. Anh cần mẫn lau sạch rồi hôn nhẹ môi cô.
"Sạch rồi" Anh mím môi nhìn cô.
"Lục Trạch Nguyên đỡ tôi .."Cô giơ tay ra trước mặt anh, như một đứa trẻ đòi bế.
"Chồng còn có việc cần giải quyết ngay. Chồng sẽ giúp vợ trừ khi ... vợ gọi anh là chồng"Anh bước đi ra khỏi phòng nghỉ trưa rồi khép cửa lại.
Giờ toàn thân cô đau nhức, không thể làm được gì, đứng lên cũng không thành nữa.
*Lục Trạch Nguyên tên đáng ghét này*Cô thầm chửi rủa người cô yêu.
Không biết từ bao giờ mà cô lại rung động với những hành động lạnh lùng của anh, khi nghe Phó Uyên sẽ tìm cách quyến rũ anh để có được vị trí Lục phu nhân như hàng triệu người ao ước kia cô đã khó chịu nhường nào.
Cô chỉ muốn cho anh biết bộ mặt thật của Phó Uyên nhưng anh chỉ cười trừ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]