Doãn lão phu nhân không ngừng gật gật đầu: "Đúng, là ta đã đổi ý. Bởi vì ta cảm thấy gia đình chúng ta cứ sống bên nhau như vậy không phải tốt sao? Mai Nga đã chết, có câu người chết không thể sống lại, con trai, con vì cái gì mà cứ phải chấp niệm không dứt?"
Gương mặt già nua lấm tấm vết chân chim của Doãn Hạo nhăn lại, ông bật khóc như một đứa trẻ.
"Nhưng con đã hứa với Mai Nga cả đời bên nhau, con không thể nuốt lời! Mẹ, vì cái gì mà người nhất định phải gạt con hết lần này đến lần khác?" Doãn Hạo khóc nức nở không thành tiếng: "Mai Nga đang ở trêи trời chờ con, mà con thì lại không thể đoàn tụ cùng Mai Nga, sự đày đọa này là quá tàn nhẫn, là sống không bằng chết!"
Cùng người mình yêu sinh ly tử biệt, phải, thật tàn nhẫn!
"Nếu không phải bởi vì mẹ thay đổi ý định, sao con lại phải nung nấu ý định này nhiều năm như vậy, sao phải tìm lấy Mã Diễm làm bia ngắm rồi mặc cho Tưởng Tuyết và Mã Diễm tranh đấu, sau đó nương theo kế hoạch của Tưởng Tuyết để chạy trốn khỏi cái ngục tù mang tên Doãn gia!" Doãn Hạo kϊƈɦ động, hung hăng lấy tay gạt đi nước mắt: "Quyền thừa kế Doãn gia cũng được, địa vị tài phú của Doãn gia cũng được, con đã bao giờ cần những thứ đó? Mong ước duy nhất trong đời chỉ là có thể cùng sống với Mai Nga cho đến bạc đầu! Vì cái gì mà cả một nguyện vọng hèn mọn như vậy mà người cũng phải cướp đoạt?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-bo-tron-cua-tong-giam-doc-thiem-hon-tong-tai-khe-uoc-the/654741/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.