Mộc Nhược Na hướng về phía Hề Hề làm đủ cái trò nháy mắt nhếch môi ra hiệu, lúc này Hề Hề mới bừng tỉnh, nhanh chóng phối hợp nói: "À đúng, đúng vậy, tôi học ở đại học Y, chuyên ngành hộ lý, trêи người luôn mang theo các loại thuốc khẩn cấp để phòng hờ. Vừa rồi chú Lâm bị hôn mê, cần phải đi khám bác sĩ để an toàn, nhưng bệnh viện gần nhất chắc cách thôn khá xa, dì có muốn chúng tôi lấy xe đưa chú ấy đi không?"
Trần Mỹ Nga quay lại thấy sắc mặt Xuân Lâm quả nhiên tái nhợt, rất khó coi. Ánh mắt kháng cự của bà ta vì vậy mới hòa hoãn được vài phần.
Giống như để chứng minh y thuật của mình, Hề Hề lập tức lấy trong cốp xe ra một hộp y tế đủ các loại thuốc. Trần Mỹ Nga nhìn thấy vậy mới nói: "Vào đi."
Hai chữ này giống như lệnh ân xá của hoàng đế vậy, Hề Hề và Mộc Nhược Na lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tất nhiên dù mời khách vào nhà, nhưng thái độ của Trần Mỹ Nga đối với hai cô gái trẻ vẫn tràn ngập vẻ thù địch.
Hề Hề và Mộc Nhược Na thầm than một tiếng buồn bực trong lòng, hai người còn chưa kịp mở lời gì về mục đích đến đây, sao bà dì khó ở này lại xem họ như kẻ thù nhỉ? Hề Hề tự nhìn lại bản thân mình, rõ ràng vẻ ngoài của cô không có gì mang tính chất công kϊƈɦ đối phương cả, còn Mộc Nhược Na thì trưng ra bản mặt vô tội khó hiểu.
Xuân Lâm có vẻ như hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-bo-tron-cua-tong-giam-doc-thiem-hon-tong-tai-khe-uoc-the/654734/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.